Chương trước
Chương sau
Trân Hán Thăng sẽ không hỏi vấn đề vô vị này, vào quán bar là để chơi, tôi không cần quan tâm cô có bạn trai hay chưa, và cô cũng chẳng thèm để ý tôi có bạn gái hay chưa, mọi người tự hiểu trong lòng là được.
Từ sau khi Lật Tử nói rõ thân phận của mấy người trong nhóm này cho Trần Hán Thăng. Hắn phát hiện đám này cũng thường thôi, nên tâm lý dần buông lỏng hơn rất nhiều.
Cộng thêm Hoàng Tuệ cùng Lật Tử không ngừng lôi kéo, kết hợp với không khí của quán bar, hắn gia nhập trò chơi 'đồ xúc xắc, thua phạt rượu' .
"Chút nữa nên gọi xe về là tốt nhất."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, sau đó xắn tay áo lên xúc xắc.
Cách chơi trò chơi xúc này bản chất có phần giống đánh cờ. Có nghĩa là, bản thân mình sẽ lắc ra một con số lớn hay nhỏ, sau đó bắt đầu dựa vào phán đoán của bản thân đoán xem người khác lắc được số lớn hay nhỏ.
Giống như trò chơi ma sói, nhưng trò này kết hợp với không khí trong quán bar so với việc người sói giết người thì kích thích cùng hưng phấn hơn rất nhiều.
Đám người bày ra trò chơi này đa phần chỉ muốn uống rượu, nên đôi khi có người đã đoán ra được nhưng vẫn cố tình đoán sai.
Trò chơi này nói không ngoa thì Trần Hán Thăng đã lên tới cảnh giới 'tông sư', kinh nghiệm của hắn vô cùng phong phú. Mà thực ra có người giỏi hơn cũng chả sao, tửu lượng của hắn tốt, cùng lắm là hai người cùng uống có sao đâu.
Hoàng Tuệ nhìn ra được Trần Hán Thăng có ý định chơi, nên hô hào mọi người tập hợp, giống như đây không phải là sinh nhật của mình vậy, mà chỉ cần quan tâm đến cảm xúc Trần Hán Thăng là được.
Ngồi cạnh cô là Triệu Chính, con cháu đời thứ hai của gia đình quan chức lên tiếng hỏi: "Cậu ta chính là người em nhắc khi gọi điện thoại nói cần lấy lòng đó sao?"
"Đúng vậy."
Hoàng Tuệ giải thích: "Không ngờ được, Trần Hán Thăng còn nhỏ tuổi như vậy mà vô cùng bản lĩnh. Em đã từng tiếp xúc mấy lần với cậu ta, mà chưa chiếm được chỗ tốt nào."
Cô cùng Triệu Chính quan hệ không bình thường, nên chẳng giấu diếm điều gì.
Triệu Chính an ủi: "Điều này anh hiểu, nhìn cách cậu ta chơi xúc xắc, cùng với xung đột ban nãy của Cẩu Tử, có thể nói tuyệt đối cậu ta là khách quen trong quan bar."
Trong tiếng nhạc quá lớn, hai người nói chuyện nhất định phải ghé sát vào nhau, Trần Hán Thăng nói chuyện với Lật Tử cũng vậy, Hoàng Tuệ với Triệu Chính cũng là thế.
Vương Tử Bác cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng cậu ta không biết làm cách nào, thậm chí còn không dám nhìn quá lâu, chỉ là lơ đễnh nhìn lướt qua rồi lập tức quay đầu qua chỗ khác, giả bộ mình đang tập trung vào trò chơi xúc xắc.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Thậm chí vì muốn che giấu hành vi của mình, mà lên tiếng mời rượu khắp nơi. Thật ra chính bản thân cậu ta còn không biết mình đang làm gì, tâm chí loạn xì ngậu hết cả lên.
"Nếu là tiểu Trần, nó sẽ làm thế nào nhỉ?"
Vương Tử Bác quay qua nhìn Trần Hán Thăng, phát hiện thằng này 1 tay ôm eo Lật Tử, một tay không ngừng xúc xắc, đồng thời cười đùa với cô gái tên là Yến Tử đang ngồi bên cạnh.
Đôi lúc Yến Tử bị câu nói làm cho buồn cười, duỗi bàn tay trắng như phấn ra vẻ tức giận đánh về phía Trần Hán Thăng, điều này khiến cho Lật Tử bên cạnh khó chịu, giống như ăn dấm, càng ôm chặt Trần Hán Thăng hơn.
Vương Tử Bác nhịn không được thở dài: "Nếu tiểu Trần ở vào vị trí của mình, chắc sẽ lập tức đá bay tên họ Trần kia ra ngoài đấy nhỉ!"
"Không phải, tiểu Trần căn bản sẽ không để loại chuyện này xảy ra."
Vương Tử Bác cúi xuống, nhìn bộ vest mà mình đã tiết kiệm mua được, sau đó quay qua nhìn bộ quần áo bình thường trên người Trần Hán Thăng. Cu cậu nghĩ thầm, phải chăng tiểu Trần dấu sợi dây dưới cổ tay.
Sợi dây này để khống chế những cô gái kia.
Nếu thằng này cảm thấy ở cùng ai đó khó chịu sẽ chủ động đẩy ra, còn ở gần ai đó cảm giác thích thú sẽ kéo lại gần.
Dù cho rời xa hay gần lại, từ đầu đến cuối người chủ động vẫn là tiểu Trần khống chế. Bởi vậy, những cô gái này vẫn sống cuộc sống của mình, nhưng trái tim luôn luôn cảm giác không đầy đủ.
Bởi vì một phần nào đó đã bị Trần Hán Thăng trộm lấy hoặc cướp đi, mà vĩnh viễn cậu ấy sẽ không trả lại.
"Không chơi, không chơi nữa."
Cẩu Tử Ca đột nhiên nói lớn.
Vương Tử Bác nhìn lại, thì ra kỹ năng đổ xúc xắc của Trần Hán Thăng quá tốt, đám người trên bàn không ai đấu lại. Với lại, Trần Hán Thăng quá xấu xa, không thèm tìm Cẩu Tử Ca báo thù, mà chỉ nhè vào Lật Tử cùng Yến Tử uống rượu.
Tóc vàng tính là thứ gì, tìm thằng này uống chỉ tổ tốn rượu?
Uống cùng với các cô gái xinh đẹp không phải vửa bổ vừa thơm sao?
Khuôn mặt Lật Tử và Yến Tử đã chuyển sang màu đỏ hồng, hai thân hình mềm mại đều dựa hết vào người Trần Hán Thăng. Ba người tụ tập lại một chỗ như kiểu hôn nhau, sao Cẩu Tử Ca chịu được.
Hoàng Tuệ cũng đoán được chuyện gì, cô cảm thấy Trần Hán Thăng quá giỏi, cũng thực sự bá đạo. Hai cô gái xinh đẹp nhất của nhóm cũng bị hắn chinh phục.
Cô rất sợ xung đột lại nổ ra, nên vội vàng đem bánh ga tô ra và nói: "Vậy chúng ta cùng nhau ăn bánh đi. Lật Tử cũng say rồi, ăn xong chúng ta giải tán. Hán Thăng, hôm nay cậu chơi có vui không?"
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng gật gật đầu. Lúc này, trong lòng Hoàng Tuệ mới thoải mái chút, càm giác được nhiệm vụ ít ra cũng hoàn thành được 1 nửa rồi.
Mấy người ăn xong bánh ga tô xong, lập tức cùng nhau rời đi quán bar. Còn Triệu Chính, Hoàng Tuệ cùng nhau đi tính tiền.
Giữa tháng 10, Kiến Nghiệp đã bước vào mùa thu, bên ngoài gió mát hiu hiu, có thể đẩy hết cảm giác khô nóng trong quán bar. Chỉ là, mọi người vừa bước ra nơi có tiếng nhạc ầm ĩ, nên còn chưa cân bằng lại cảm giác được.
Hiện tại, ai về nhà nấy. Thật ra, nếu Trần Hán Thăng muốn sẽ có nhiều chuyện hấp dẫn hơn xảy ra.
Yến Tử và Lật Tử học cùng trường, cô uống cũng không nhiều bằng Lật Tử, nên dìu Lật Tử bước vào xe taxi. Không ngờ, Lật Tử ngố đầu ra nói: "Mình quên chưa xin cách liên lạc của anh Trần rồi."
"Không nên lún quá sâu."
Yến Tử vuốt nhẹ tóc Lật Tử: "Đây là quán rượu tình yêu, chúng ta đừng nên tin vào nó quá. Anh Trần là người mạnh bạo, cậu nhìn anh ta ra đi dứt khoát như vậy, còn không thèm liếc về chúng ta lấy một cái."
Lật Tử nhìn qua cửa sổ xe, trông thấy Trần Hán Thăng bước cùng Vương Tử Bác, quả nhiên chẳng có chút lưu luyến nào.
Một loại suy nghĩ, có lẽ bộc phát khi uống rượu, Lật Tử đột nhiên nói: "Yến Tử, chúng ta sau này đi dạy vũ đạo cho bọn trẻ nhá, đừng đến quán bar nữa."
"Làm ở đó lương thấp quá."
"Nhưng, ít ra chúng ta được người ta tôn trọng."
Lật Tử ôm lấy Yến Tử: "Thật ra, lúc nãy trong quán bar mình rất muốn xin số điện thoại của anh Trần, nhưng không sao mở miệng được, vì mình biết anh ấy xem thường. . ."
. . .
Về phần hai người Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác. Trần Hán Thăng ra khỏi quán bar lập tức quên luôn những cô gái vừa rồi trong đó là ai. Còn Vương Tử Bác mỗi lần nhớ tới bộ dạng nói chuyện thân mật của Hoàng Tuệ với Triệu Chính, đều có cảm giác có cái gì đó chặn lên lồng ngực mình vậy.
"Tiểu Trần, chúng ta gọi xe đến trường tao nha. Tao nghĩ mày vẫn nên ngủ tại phòng tao vẫn hơn."
Vương Tử Bác thở dài nói.
Trần Hán Thăng lấy bó hoa tươi từ xe xuống: "Mày không phải muốn tặng hoa cho Hoàng Tuệ sao?"
Vương Tử Bác lắc đầu: "Không tặng nữa, tâm trạng không tốt."
Trần Hán Thăng cười cười: "Mặc kệ mày có đưa hay không. Tao đề nghị nên ở lại quán bar thêm 10p nữa."
Hắn nói xong lập tức vậy một chiếc taxi lại. Người lái xe nghe yêu cầu của họ tỏ vẻ không vui nói: "Tôi chỉ dựa vào đêm hôm kiếm chút tiền, không thể cứ chờ ở đây mãi được, nhiều nhất chờ các người 5p. . ."
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Xoẹt."
Trần Hán Thăng lấy từ trong ví ra tờ 100 tệ đưa tới: "Anh trai vất vả rồi. Tôi chỉ có một yêu cầu, cho bọn tôi ở cửa ra vào chờ 10p, và một điều nữa ông ngậm miệng lại."
Lái xe cầm lấy không nói thêm lời nào nữa, chỉ âm thầm đánh giá Trần Hán Thăng qua kính chiếu hậu. Trong xe lại rơi vào yên tĩnh.
Vương Tử Bác không nhịn được, tò mò hỏi: "Tiểu Trần, mày định chờ cái gì vậy?"
"Đừng nóng vội, chờ chút nữa có trò hay."
Trần Hán Thăng vừa nhìn chằm chằm phía trước vừa trả lời.
Không lâu sau, đã nhìn thấy Hoàng Tuệ nắm tay Triệu Chính bước ra khỏi quán bar, thân thể hai người dính sát vào nhau, cảnh sắc vô cùng ngọt ngào.
Sắc mặt Vương Tử Bác đột nhiên tái nhợt, nhỏ giọng nói: "Tao thấy rồi, đi thôi."
Lái xe nhìn về phía Trần Hán Thăng. Trần Hán Thăng lắc đầu nói: "Giờ mới hấp dẫn này."
Quả nhiên, Triệu Chính còn đi chưa tới hai bước, đột nhiên móc từ trong túi ra một cái hộp nhỏ. Sau khi Hoàng Tuệ nhìn kỹ lập tức ôm chầm lấy Triệu Chính, tiếp đến là một màn hột nhau nhiệt tình.
Trần Hán Thăng còn kích bác thêm một câu: "Tử Bác, mày đoán xem tối nay hai người sẽ ở đâu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.