Trần Hán Thăng trở về phòng ký túc, có bạn ở đây, còn có bạn không biết ở nơi nào. Lý Quyến Nam đang làm việc tại phòng 101, Dương Thế Siêu và Kim Dương Minh không thấy tăm hơi đâu. Đái Chấn Hữu vẫn như trước, nằm lì trên giường đọc tiểu thuyết, Quách Thiếu Cường ngồi trên ghế phì phèo điếu thuốc. Không khí vốn dĩ yên tĩnh, nhưng đến khi Trần Hán Thăng trở về, dần trở nên ồn ào. Thật ra, trong ký túc là vậy. Khi chỉ có hai người mà sở thích khác nhau ở cùng một chỗ, sẽ xảy ra tình trạng ai làm việc người đó, chẳng thèm giao lưu gì. Nhưng tình huống sẽ thay đổi, nếu xuất hiện một người có tiếng nói trong phòng, khiến mọi người hoà nhịp theo. Giống như Trần Hán Thăng vậy, hắn vừa vặn có thể biến đổi bầu không khí này. Hoặc một cây hài cũng dễ dàng phá vỡ tình huống này, Kim Dương Minh cũng được xét vào loại người này. Nếu là Lý Quyến Nam trở về, thì bầu không khí này vẫn tiếp tục kéo dài. Trần Hán Thăng còn chưa kịp thay quần áo, hai người đã tìm đến nói chuyện. "Lão Tứ, mày cho tao mượn giày thể thao nhá. Giày tao rách mất hai chỗ rồi, mà đại hội gần đến nữa." Quách Thiếu Cường nói, tên này báo danh môn nhảy xa trong đại hội. Trần Hán Thăng chỉ ban công: "Giày đang phơi ở đó, mày thuận tiện quét dọn ban công luôn đi. Anh em còn có chỗ hút thuốc." "Được rồi." Quách Thiếu Cường buồn buồn nói. "Hán Thăng, thẻ thư viện của mày đâu tao mượn chút. Chỉ tiêu tháng nay tao đã dùng hết rồi." Đây là yêu cầu của Đái Chấn Hữu. Trần Hán Thăng rút trong ví ra chiếc thẻ thư viện đưa cho Đái Chấn Hữu, tiện thể rút một điếu thuốc đưa qua: "Lão Đái, mày suốt ngày trong phòng như gái ở cữ ấy, về đến phòng là leo lên giường nằm." Đái Chấn Hữu cười cười, tỉ tửng cầm điếu thuốc, nhưng chân vẫn không rời khỏi vị trí. Trần Hán Thăng chẳng thèm khuyên bảo nữa. Hắn tắm rửa rồi lên đường tới nhà mày Tân Thế Kỷ. Thật ra, hạng mục Mp3 cũng không phải lớn lắm, tính năng của nó chắc chắn tương lại sẽ bị đào thải. Điện thoại mới là bá chủ của 20 năm tiếp theo. Mục tiêu của Trần Hán Thăng chính là đồ vật này. Nhất là sau năm 2008, hệ điều hành Android xuất hiện, không gian phát triển càng rộng lớn hơn. Cơ sở của Tân Thế Kỷ khá tốt, có cơ sở kỹ thuật. Trần Hán Thăng muốn dùng chuyện này làm bàn đạp cho hắn thay đổi cùng thực hiện vài chuyện. . . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả. Trần Hán Thăng bước vào phòng làm việc của Trịnh Quan Đề, phát hiện từ một căn phòng bừa bộn đã được dọn lại sạch sẽ. Văn bản về chỗ của văn bản, báo cáo đặt đúng vị trí của nó, trên ghế salon không bám một hạt bụi, vết bẩn cà phê trên bàn được lau bóng loáng. "Cô tìm được thư ký rồi à?" Trần Hán Thăng giật mình hỏi. Trịnh Quan Đề tỏ ra không quan tâm, gác chân lên bàn. Trong lòng Trần Hán Thăng, cô được chấm điểm khá cao, dù cho không bằng Thẩm Ấu Sở cùng Tiêu Ngư Nhi, nhưng dáng người đâu ra đấy. Cô đi chiếc giày cao gót luôn cao hơn Thẩm Ấu Sở đi giày bệt một cái đầu. Bản thân luôn được cộng điểm bởi khí chất được thấm nhuần từ bé, suy nghĩ cứng rắn, cùng với tính cách thay đổi thất thường. Ngay cả một tay lõi đời như Trần Hán Thăng tiếp xúc tới cũng như rơi vào một tầng sương mù, nhưng có một điểm cô rất thích ăn cơm trò chuyện cùng những người cùng lứa tuổi. Với Trần Hán Thăng, một tên 'nam khuê mật' cũng có cùng suy nghĩ đó. "Không có thư ký, hiện tại tôi còn chưa muốn tìm." Trịnh Quan Đề vừa nói, vừa điều chỉnh lại chiếc chân dài được bao bọc bằng chiếc quần làm từ vải ka-ki: "Tôi có hội chứng, đột nhiên muốn thu dọn đồ đạc. Tự nhiên lên cơn, muốn đồ vật được sắp xếp chỉnh tề, khiến lòng mình thu được cảm giác thoải mái. Chuyện này phải qua thời gian rất lâu mới quay trở lại một lần." Trịnh Quan Đề chú ý tới ánh mắt dò xét của Trần Hán Thăng, thì cười cười, hạ chân xuống: "Cậu không hề giống một sinh viên đại học. Bình thường, một tên sinh viên muốn nhìn lắm, cũng giả bộ như không muốn nhìn, sau đó lẳng lặng liếc trộm một chút, nào giống cậu không hề che giấu chút nào." "Thật ra bản thân tôi chẳng có ý nghĩ dục vọng nào cả." Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: "Mà đơn giản chỉ muốn so sánh chút mà thôi." "Cùng hai cô gái kia?" Lời nói gợi lên sự hứng thú của Trịnh Quan Đề. "Uhm." Trần Hán Thăng gật đầu. "Thế. . . Tôi so với hai cô kia dáng người thế nào?" Trịnh Quan Đề phấn khởi nhìn Trần Hán Thăng, hoàn toàn khác xa thân phận bà chủ của trên 1000 công nhân. Trần Hán Thăng lắc đầu: "Cái này khó nói. Dù sao tôi còn chưa từng nắm cô trong tay. Trung y người ta còn đề cập tới vấn đề nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch, ra ngoài chợ mua cái chân giò còn phải sờ thử." "Vậy cậu muốn sờ thử không?" Trịnh Quan Đề giơ đôi chân thẳng tắp ra, ánh mắt còn ra hiệu Trần Hán Thăng nhào vô. . . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả. Trần Hán Thăng nào dễ mắc mưu như vậy: "Vậy cô đồng ý trước, không được dùng súng bắn chết tôi mới được." "Ha ha ha ha." Trịnh Quan Đề che miệng cười: "Người sinh viên như cậu hư thật đấy, bình thường đều dùng chiêu này lừa dối con gái người ta sao?" "Nào có lừa gạt gì đâu. Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn học thôi mà." "Chỉ có quỷ mới tin cậu." . . . Một lát sau, mấy người lãnh đạo nhà máy Tân Thế Kỷ lần lượt đi tới, đây là đội ngũ quản lý mà Trịnh Quan Đề mới xây dựng lại, có người lấy từ đám người cũ, cũng có người vừa tuyển dụng từ bên ngoài vào. Trần Hán Thăng không quá quen đám người này, chỉ lễ phép gật đầu hỏi thăm, đám người kia phần lớn cũng khách khí đáp lại. Trần Hán Thăng lấy thân phận cố vấn tham gia mấy cuộc họp lớn về hạng mục Mp3, lần họp quy mô nhỏ này cũng có mặt. Điều này có nghĩa, Trịnh Quan Đề rất coi trọng ý kiến của Trần Hán Thăng. "Sự việc hôm nay rất đơn giản." Trịnh Quan Đề lật quyền sổ ghi nhớ ra: "Mp3 cần sản xuất màn hình. Thông qua chúng ta nhiều lần thảo luận, cuối cùng chọn ra mấy công ty là Lam Độ, Thần Mạn, Kim Tiệp cùng nhà máy điện tử Liên Phát. Lần này chúng ta cần hoàn thành lựa chọn cuối cùng cho vị trí cung ứng màn hình cho công ty mình." Vấn đề này đã bàn bạc rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa lần nào chọn được vị trí cuối cùng. Tóm lại, lựa chọn nào cũng có phốt, đồng thời ưu điểm riêng mỗi công ty, cùng với đó lựa chọn của tầng quản lý nhà máy lại không đồng nhất. Cho nên, Trịnh Quan Đề vừa nói xong, mọi người lại tiếp tục cãi vã, 15p rồi 1h trôi qua mà vẫn không sao đạt được thống nhất. Cuối cùng, tân xưởng trưởng Lâm Triêu Huy lên tiếng: "Đã thảo luận không ra kết quả, hay chúng ta yêu cầu 4 công ty bọn họ làm ra sản phẩm mẫu để bên mình đưa ra lựa chọn." Sau khi hội nghị kết thúc, Trịnh Quan Đề bất đắc dĩ lắc đầu. Ảnh hưởng của xưởng trưởng cũ Lý Tất Tùng ảnh hưởng quá lớn, Trịnh Quan Đề đưa Lâm Triêu Huy tạm thời giữ chức xưởng trưởng, cùng không ngừng đưa người mới lên thay. Thành ra cuộc họp tương đối loạn. "Đây là báo cáo hội nghị hôm nay." Trần Hán Thăng đưa kết qua cho Trịnh Quan Đề, sau đó giúp cô pha một cốc cà phê. "Cám ơn." Trịnh Quan Đề nhấp một ngụm, mở báo cáo ra rồi hỏi: "Cậu thấy thế nào?" . . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả. Trần Hán Thăng ngồi vào ghế salon, tổng kết lại suy nghĩ: "Thật ra màn hình, loại đồ vật này trừ khi đạt tới cấp độ như của Samsung mới nhận ra rõ ràng được. Chứ hiện tại, với trình độ trong nước chẳng khác nhau là mấy, lấy chất lượng để đánh giá mấy công ty như Lam Độ, Thần Mạn, Kim Tiệp hay Liên Phát đều chẳng có ưu thế gì nổi trội." Trịnh Quan Đề cũng đồng ý: "Tôi cũng có suy nghĩ này, nhưng màn hình của Samsung không cần thiết lắm, với giá thành rất cao." "Cho nên." Trần Hán Thăng đề nghị: "Chúng ta nên đánh giá từ phương diện khác, dùng cái này làm tiêu chuẩn mà chọn lựa." Trịnh Quan Đề suy nghĩ: "Phương diện nào?" Trần Hán Thăng hỏi: "Trước kia, cô qua mấy nhà này khảo sát rồi chứ?" Trịnh Quan Đề lắc đầu: 'Tôi sao có nhiều thời gian như vậy chứ." "Nếu chưa đi, tôi đề nghị cô đi qua một vòng. Dù sao cũng không tốn nhiều thời gian lắm." Trần Hán Thăng nói: "Đi một vòng, nhất định Trịnh tổng sẽ phát hiện ra cái gì đó." Trịnh Quan Đề dường như hiểu ra một chút, nhưng vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ: "Cậu có ý kiến này, sao lúc nãy không nói." Trần Hán Thăng cười cười: "Tôi chỉ là một cố vấn, bọn họ đều là lãnh đạo. Nên không muốn gây thù chuốc oán với ai cả." "Được rồi." Trịnh Quan Đề thời dài: "Suy nghĩ của cậu tôi hiểu. Nhưng khi khảo sát 4 nhà máy này cậu nhất định phải đi theo đấy." "Gần đây tôi còn phải gấp rút mở rộng Hoả Tiễn 101. . ." Trần Hán Thăng đưa ra khó khăn. Trịnh Quan Đề nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng không nói lời nào. Trần Hán Thăng chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Dù cho Hoả Tiễn 101 rất nhỏ bé so với nhà máy Tân Thế Kỷ. Nhưng đó là giấc mơ của tôi, cùng với rất nhiều sinh viên khác." "Cho nên, có thể thêm chút tiền nữa có được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]