Chương trước
Chương sau
Sốt cao 40 độ mà vẫn nhất định đi làm sớm, chắc hẳn toàn Tài Viện có mỗi mình Trần Hán Thăng.
Dưới cơn mưa phùn mịt mờ, tí tách tí tách rơi xuống từng phiến lá tại khu vườn trồng trọt, giọt mưa tích tụ tại trên phiến lá tạo thành một giọt nước óng ánh, từ từ rơi xuống bắn tung toé khắp nơi.
"Một cơn mưa thu trời đã chuyển lạnh rồi."
Trần Hán Thăng nhìn cây Trầu Bà Vàng đang đặt tại cửa sổ, vẫn giống như trước đây vẫn xanh non mơn mởn. Hắn lắc đầu nói: "Mẹ của con đã đi, chỉ còn lại mỗi cha và con. Nhưng cha lại không biết chăm sóc thực vật, thời gian rảnh rỗi lại ít, nên từ này con sống được ngày nào hay ngày đó."
Hắn hiện tại vẫn chưa hiểu tại sao Thẩm Ấu Sở lại rời đi, thái độ còn kiên quyết như vậy, trong đó chắc chắn có chuyện gì đó hiểu lầm. Trò vặt của La Tuyền khẳng định không thể khiến Thẩm Ấu Sở làm vậy được.
Trần Hán Thăng thở dài: "Vừa mới thất tình được yên tĩnh chút, nhất định tháng này quyết không tiếp xúc với con gái mới được."
Một lúc sau, Nhiếp Tiểu Vũ nhận được tin nhắn.
"Tiểu Vũ, đã ngủ dậy chưa?"
"Ông chủ Trần, tôi còn chưa đánh răng đâu."
"Đừng gọi ông chủ này nọ, sau này gọi anh Trần."
"Được rồi, anh là ông chủ anh nói là được. Anh Thăng có chuyện gì không?"
Trần Hán Thăng uể oải nói: "Chút nữa mua đồ ăn sáng mang qua phòng 101 cho tôi, anh Trần đói bụng."
"Thẩm Ấu Sở đâu?"
Nhiếp Tiểu Vũ hỏi lại, cô biết rõ thân phận của Thẩm Ấu Sở ở căn cứ 101, chuẩn vợ ông chủ.
"Chia tay."
Trần Hán Thăng nhỏ giọng nói.
"Có gan thì cậu nói câu đó trước mắt cô ấy đi."
Nhiếp Tiểu Vũ cười nói đùa. Căn bản cô không tin, Thẩm Ấu Sở xinh đẹp như vậy, sao một tên cặn bã như ông chủ sẽ bỏ qua được cơ chứ.
"Trước mặt cô ấy tôi cũng sẽ nói như vậy, bởi vì cô ấy đá tôi mà."
Trần Hán Thăng bỏ điện thoại xuống, lẩm bẩm: "Mình thật là thất bại, ngay cả Nhiếp Tiểu Vũ cũng có thể đùa giỡn mình. Ông mày hiện giờ là độc thân, 30 phút cũng không thể chịu đựng được."
Sau khi Nhiếp Tiểu Vũ mua đồ ăn sáng tới, phát hiện Trần Hán Thăng đang ngồi một mình ngẩn ngơ ngắm mưa.
"Ông chủ Trần hôm nay tâm tình có vẻ tốt lắm nhỉ."
"Rõ ràng vậy sao?"
Nhiếp Tiểu Vũ trả lời: "Trên mặt ngài ấy hiện rõ mà, hôm nay ra đường nhặt được tiền sao?"
Trần Hán Thăng quay đầu qua, nghiêm túc nói: "Tôi có thể làm xằng làm bậy với các cô gái, nhưng cô đừng vui mừng quá sớm, bởi cơ hội của cô là rất thấp."
Đầu tiên Nhiếp Tiểu Vũ phỉ nhổ một cái, sau đó mới kịp phản ứng: "Các người chia tay thật à?"
Chỉ một lát sau, những sinh viên làm thêm bắt đầu lục tục đi tới, mỗi người cảm thấy hôm nay Trần Hán Thăng nói chuyện rất tốt, vô cùng hoà nhập, ngay cả tiếp điện thoại cũng là thái độ như vậy.
"Alo, xin hỏi có phải là số điện thoại của Trần Hán Thăng phải không?"
Buổi sáng, đột nhiên nhận được một cuộc điện của số máy bàn.
Trần Hán Thăng phát hiện số điện thoại lạ, nên trả lời: "Đầu tiên cô nói xem có chuyện gì, rồi tôi sẽ cho cô biết có phải là Trần Hán Thăng hay không."
Trong điện thoại đột nhiên yên lặng, bởi đầu dây bên kia không ngờ được có người trả lời như vậy.
"Tôi là bác sĩ bệnh viện Bảo Vệ Bà Mẹ và Trẻ Nhỏ. Hôm qua, các anh đã tới chỗ tôi khám bệnh, có một chuyện muốn nói lời xin lỗi với ngài."
"Chuyện gì?"
"Bởi bác sĩ khoa chụp X quang xảy ra sai lầm bởi vì thời điểm phát phim chụp hôm qua tương đối đông. Nhưng sau khi kiểm tra đối chiếu đã phát hiện ra số thứ tự đã bị lệch, nên liên hệ bệnh nhân để tiến hành giải thích."
Đột nhiên Trần Hán Thăng đang ngồi trên ghế bỗng đứng phắt dậy. Hắn dường như đã hiểu rõ tất cả vấn đề: "Hôm qua thông báo cho bạn của tôi là bị bệnh gì?"
"Ung thư phôi đã di căn." Bác sĩ trả lời.
"Thì ra là thế."
Trần Hán Thăng bừng tỉnh. Chắc chắn Thẩm Ấu Sở biết được chuyện này, dẫn đến chia tay mình.
Bác sĩ lại tiếp tục giải thích: "Bởi vì hôm qua ai cũng cầm theo bản báo cáo, nên trình tự phim chụp thông báo có sai cũng rất nhanh phát hiện ra, và không làm ảnh hưởng gì đến cuộc sống sinh hoạt của ngài."
"Đã tạo thành ảnh hưởng rồi."
Trần Hán Thăng nói tiếp: "Các người đã huỷ đi niềm hạnh phúc của một cậu con trai."
Nữ bác sĩ nghi ngờ. Cô coi việc này có thể Trần Hán Thăng muốn bắt đền, nên trả lời: "Nếu như ngài cảm thấy sự việc này cần được bồi thường, thì hãy đến bệnh viện chúng tôi để chúng ta tiến hành trao đổi."
Trần Hán Thăng bĩu môi: "Bởi vì chuyện này, bạn gái tôi đã bỏ tôi mà đi. Bệnh viện các người có thể để một y ta xinh đẹp như vậy làm bạn gái tôi được không?"
Nữ bác sĩ:. . .
"Cho nên nói, mọi sự vật sự việc đều có số mệnh. Lần sứ cố này cũng coi như một lần kinh nghiệm đi."

Trần Hán Thăng đang chuẩn bị tắt điện thoại, thì đầu dây bên kia, nữ bác sĩ như có điều băn khoăn, nên tiếp tục nhắc nhở: "Tôi vừa rồi có nhìn qua phim chụp X quang của bạn gái ngài, bệnh nặng thì không có nhưng áp lực tâm lý hoàn toàn tồn tại. Nếu cố ấy tiếp tục cách sống như vậy, không sớm thì muộn sẽ mắc phải căn bệnh trầm cảm."
Trần Hán Thăng 'ừ' một tiếng, sau đó nhấn nút tắt điện thoại. Không phải là thay đổi môi trường sống sao? Làm vớ làm vẩn cũng thực hiện được mục đích này.
Hắn lấy từ trong túi ra bản báo cáo khám bệnh, nếu như Thẩm Ấu Sở nhìn thấy bản báo cáo này trước, câu chuyện sẽ không diễn biến đến tình trạng như bây giờ.
Lúc này, thời điểm tan học vừa tới, Hồ Lâm Ngữ đã đến bên ngoài cửa. Trần Hán Thăng nhanh chóng cất bản báo cáo vào trong túi.
"Hôm qua, hai người cãi nhau sao? Hôm nay, Ấu Sở không đi học." Hồ Lâm Ngữ lên tiếng.
Trần Hán Thăng đưa một phong thư tới: "Đây là do mình viết thư xin lỗi. Cậu cầm cho cô ấy, để cô ấy đọc được sẽ tốt lên thôi."
Hồ Lâm Ngữ nhận lấy, tận tình khuyên nhủ: "Các người sau này ít cãi nhau lại đi, để tôi còn chuyên tập vào việc xem phim nữa chứ."
"Được rồi được rồi. Trên đường đi cậu nhớ đừng xem lén đấy, trong thư toàn là câu nói ngọt ngào của người yêu nhau. Mà loại người chưa biết đến chuyện yêu đương là gì như cậu sẽ ghen ghét đấy."
"Phi."
. . .
Sau khi Hồ Lâm Ngữ rời đi, Trần Hán Thăng gọi Lý Quyến Nam cùng Nhiếp Tiểu Vũ vào. Hai người nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Trần Hán Thăng làm cho tâm tình có chút bực bội.
"Các người thấy hai vị trí này có cảm thấy thích thú không?"
Trần Hán Thăng chỉ vào vị trí của mình cùng một vị trí khác nói.
Hai người để ý, đây là vị trí của Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở.
"Mình định giao lại công việc chuyển phát nhanh toàn bộ Tài Viện-Đông Đại-Kiến Trúc-Viện Y Học cho hai người." Trần Hán Thăng nói.
"Thế anh thì sao?"
Lý Quyến Nam vội vàng hỏi.
Trần Hán Thăng cười cười: "Tôi không thể chỉ tập trung ở nơi này được. Đã đến thời điểm Hoả Tiễn 101 phát triển toàn diện ở các trường đại học xung quanh Kiến Nghiệp rồi."
Đang nói chuyện, đột nhiên Thẩm Ấu Sở chạy vào. Bên ngoài vẫn còn mưa, có lẽ cô ấy đinh rất vội vàng nên ống quấn dính đầy bùn đất, nhưng ngoài mặt lại hiện ra vẻ vui mừng.

"Công việc nơi này về sau, nhờ cả vào hai người."
Trước tiên Trần Hán Thăng nói một câu với hai người Lý Quyến Nam cùng Nhiếp Tiểu Vũ, sau đó cầm theo cái ô bước lại nói với Thẩm Ấu Sở: "Đi một chút?"
"Tạch tạch tạch"
Tưng giọt mưa rơi vào cây dù, phát ra tiếng buồn buồn. Cảnh tượng giường như rất quen thuộc, một năm trước cũng khung cảnh này Trần Hán Thăng buộc Thẩm Ấu Sở vào nhà ăn, cùng ăn món lẩu với mình.
"Phát hiện mình không bị ung thư có cảm giác gì?" Trần Hán Thăng cười hỏi.
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu, miết miết miệng có chút tủi thân, đây cũng có thể coi là may mắn sau tai nạn. Một sợi tóc thật dài vẫn vương trên khuôn mặt, càng tôn lên làn da trắng nõn, quả nhiên xinh đẹp vô cùng.
"Cậu đang làm gì tại phòng?"
"Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Xuyên Du." Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.
"Ồ."
Trần Hán Thăng gật đầu. Im lặng đứng đó che dù.
"Thật, thật xin lỗi."
Thẩm Ấu Sở đã biết mình sai.
Trần Hán Thăng lắc đầu. Dự định ban đầu, hắn muốn nói rất nhiều về vấn đề 'tín nhiệm lẫn nhau, cảm giác an toàn, tinh thần trách nhiệm' một đống nội dung.
Nhưng hắn suy nghĩ lại, có lẽ cách làm của mình mới là vấn đề lớn nhất.
"Chuyện này nguyên nhân cũng tại mình."
Trần Hán Thăng đưa Thẩm Ấu Sở đến sân ký túc xá: "Mình tạm thời chưa thể thay đổi ngay được, nên cả hai cần phải có thời gian để bình tĩnh lại. Cậu quay trở về với công việc học tập, thay đổi tình trạng sống, điều chỉnh lại suy nghĩ. Cả hai nên nghĩ xem phương pháp ở chung sau này sẽ như thế nào."
"Đi nha. Nhớ giữ gìn sức khoẻ."
Trần Hán Thăng còn chưa đi được mấy bước, vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Ấu Sở cúi đầu đi theo, mặc cho mưa gió phả vào người.
"Trở về đi."
Trần Hán Thăng cau mày nói.
Thẩm Ấu Sở nhìn thấy Trần Hán Thăng dừng lại, nên vội vàng chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lông mi dài dính đầy giọt nước mưa: "Mình biết sai rồi, cậu có thể đừng vứt bỏ mình có được không?"
Trần Hán Thăng thở dài: "Không vứt bỏ cậu, chỉ là tạm xa một thời gian thôi, để tìm kiếm phương thức ở chung khác."
Thẩm Ấu Sở không biết thế nào. Cô chỉ lắc đầu, cẩn thận từng tý một lại gần nắm lấy góc áo người con trai.
"Đừng bỏ lại mình, có được không?"
Trần Hán Thăng cười cười, nhét chiếc dù vào tay Thẩm Ấu Sở, không để mưa tiếp tục rơi trên người cô: "Hôm qua cậu còn bỏ rơi tớ đây này."
Hắn tiếp tục rời đi, Thẩm Ấu Sở vẫn theo phía sau.
Đây là cách đơn giản nhất cô có thể nghĩ ra để cứu vãn tình trạng hiện giờ. Trần Hán Thăng chỉ còn cách nói thẳng: "Mình muốn mở rộng thị trường ra các trường đại học, mình muốn đi gặp người ta để đàm phán. Mình còn phải hộ trợ hạng mục tại nhà máy linh kiện điện tử. Mình thật sự rất bận, cậu đi theo không có nhiều ý nghĩa lắm."
"Trở về đi."
Trần Hán Thăng bước một bước về phía trước, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, Thẩm Ấu Sở vẫn bước theo một bước ở phía sau. Nhưng lần này, theo ánh nhìn của Trần Hán Thăng cô dừng bước chân lại giữa chứng sau đó thu lại.
Lúc này, Trần Hán Thăng nhanh chóng rời đi. Thẩm Ấu Sở đứng đó, giữa nơi có nhiều người qua lại, nhìn theo một bóng hình cho đến khi khuất hẳn.
"meo."
Bỗng một âm thanh nho nhỏ phát ra từ bụi cỏ ven đường.
Thẩm Ấu Sở nhìn lại, thì ra là một chú mèo có lẽ mới chào đời không lâu, toàn thân ướt đẫm, co ro trốn ở gốc cây ven đường, nhìn Thẩm Ấu Sở bằng ánh mắt sợ sệt.
"Mày cũng bị vứt bỏ à?"
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng ôm chú mèo vào trong ngực, xoa xoa nước mưa còn vương trên đó.
"Cố gắng cùng nhau trưởng thành nha."

(Ấu Sở, không thể là linh vật ở tại căn cứ 101 mãi được. Cô cần phải có chân chính sức hấp dẫn của bản thân mình. Không thể để nhân vật như vậy chết yểu được.
Rời đi, khiến không gian phát triển của cô càng thêm lớn, không thể để cô ấy cứ một mình im lặng để đến mức không cạnh tranh nổi với cá tính đột xuất của Tiêu Ngư Nhi.
Một chương này không có gì đặc biệt. Mong mọi người phải tin tưởng lão Liễu. )
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.