Trần Hán Thăng nghe được chuyện Hồ Lâm Ngữ vừa muốn tiến vào viện hội học sinh vừa muốn vào hệ hội học sinh, lập tức nâng hai tay tán thành: "Chỉ có thể là tiểu Hồ, da mặt của cậu lẫn tác phong quả thực giống Kim Dương Minh như đúc nhỉ."
Lý Quyến Nam ở bên cạnh cười nói: "Trần ca, hẳn là giống cậu in như đúc thì đúng hơn đó."
Hồ Lâm Ngữ cũng không thèm để ý đến chuyện trêu chọc: "Không nên nói bậy, tôi làm vì muốn cống hiến thêm cho trường lẫn hệ nhân văn."
"Hiểu rõ hiểu rõ, không cần giải thích."
Trần Hán Thăng đưa ra một cái ánh mắt "OK", ra hiệu rằng lúc cô vào hội học sinh xong thì hắn cũng có thể rút lui rồi.
"Mặt khác, chức công cộng quản lý ban 2 lẫn chức vụ lớp trưởng chúng ta chon một cái ngày giờ tối rồi chuyển giao đi."
Trần Hán Thăng lại nói: "Lúc bắt đầu năm 1 tôi đã nói qua rồi, nhiều nhất là tới năm hai, cái chức vụ lớp trưởng này đối với tôi cũng không có sức hấp dẫn gì nữa."
Hồ Lâm Ngữ nghĩ thầm Trần Hán Thăng vẫn đúng là không khoác lác, cậu ta trước mắt là phó chủ tịch hệ hội học sinh, sắp ở viện hội học sinh đảm nhiệm chức vụ trọng yếu, vẫn là cán bộ đoàn ủy học sinh, hắn còn thu được bằng khen ở tỉnh, thị, khu cấp ba bộ ngành sinh viên đại học vinh dự.
Mặc chút vinh dự này có được bằng vận may, nhưng cũng không có thể phủ nhận một năm nay Trần Hán Thăng ở Tài Viện lăn lộn là vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-muon-trong-sinh-a/1087617/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.