"Hiện giờ cậu định làm thế nào?"
Trịnh Quan Đề nhìn hình dáng hai cô gái: "Nếu hai người đã chạm mặt, nhất định phải có sự lựa chọn."
Trần Hán Thăng không lên tiếng, lấy từ trong túi ra thuốc, xoẹt bật lửa hút.
"Chỗ này của tôi không được hút thuốc."
Trịnh Quan Đề tức giận, vỗ bàn nói.
Trần Hán Thăng không thèm để ý, rít từng hơi thuốc, nặng nề nói: "Nếu như không phải chỗ này của cô ngăn tôi lại. Thì hai người ấy cũng không gặp mặt nhau, nên tôi hút thuốc thì thế nào?"
"Cậu đang mắng tôi?"
Trịnh Quan Đề ngơ ngác hỏi.
"Thì sao."
Trần Hán Thăng khinh thường nói: "Hết cách ly, tôi cũng không thèm giúp cô chuyển phát nhanh nữa, xem cô định làm gì tôi."
"Tôi lớn từng này tuổi rồi, mà cũng chưa có người nao dám mắng tôi đấy."
"Nghe nhiều sẽ thành thói quen thôi. Tôi. . ."
Đột nhiên Trần Hán Thăng dừng lại, thì ra Trịnh Quan Đề lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc súng.
"Lúc trước qua Mỹ du học, đã được học qua."
Trịnh Quan Đề từ từ nói.
Trần Hán Thăng lại gần cửa sổ, ném nửa điếu thuốc còn lại xuống: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe. Bình thường tôi cũng cực lực phản đối chuyện hút thuốc."
Lúc này, Trịnh Quan Đề mới hạ thấp khẩu súng xuống: "Việc này cũng đúng thật là do nhà xưởng của tôi mới khiến cậu gặp phải tình huống này. Nhưng số kiếp của cậu đã định là vậy rồi."
Trần Hán Thăng hiểu đây là sự thật, nhưng chẳng thèm nói lại.
Hắn lấy điện thoại ra, một lần nữa gọi cho Tiêu Dung Ngư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-muon-trong-sinh-a/1087613/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.