Chương trước
Chương sau
"Hiện giờ cậu định làm thế nào?"
Trịnh Quan Đề nhìn hình dáng hai cô gái: "Nếu hai người đã chạm mặt, nhất định phải có sự lựa chọn."
Trần Hán Thăng không lên tiếng, lấy từ trong túi ra thuốc, xoẹt bật lửa hút.
"Chỗ này của tôi không được hút thuốc."
Trịnh Quan Đề tức giận, vỗ bàn nói.
Trần Hán Thăng không thèm để ý, rít từng hơi thuốc, nặng nề nói: "Nếu như không phải chỗ này của cô ngăn tôi lại. Thì hai người ấy cũng không gặp mặt nhau, nên tôi hút thuốc thì thế nào?"
"Cậu đang mắng tôi?"
Trịnh Quan Đề ngơ ngác hỏi.
"Thì sao."
Trần Hán Thăng khinh thường nói: "Hết cách ly, tôi cũng không thèm giúp cô chuyển phát nhanh nữa, xem cô định làm gì tôi."
"Tôi lớn từng này tuổi rồi, mà cũng chưa có người nao dám mắng tôi đấy."
"Nghe nhiều sẽ thành thói quen thôi. Tôi. . ."
Đột nhiên Trần Hán Thăng dừng lại, thì ra Trịnh Quan Đề lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc súng.
"Lúc trước qua Mỹ du học, đã được học qua."
Trịnh Quan Đề từ từ nói.
Trần Hán Thăng lại gần cửa sổ, ném nửa điếu thuốc còn lại xuống: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe. Bình thường tôi cũng cực lực phản đối chuyện hút thuốc."
Lúc này, Trịnh Quan Đề mới hạ thấp khẩu súng xuống: "Việc này cũng đúng thật là do nhà xưởng của tôi mới khiến cậu gặp phải tình huống này. Nhưng số kiếp của cậu đã định là vậy rồi."
Trần Hán Thăng hiểu đây là sự thật, nhưng chẳng thèm nói lại.
Hắn lấy điện thoại ra, một lần nữa gọi cho Tiêu Dung Ngư, nhưng chẳng biết nên nói gì nên lại bấm nút tắt cuộc gọi đi. Cuối cùng quyết định dùng phương pháp nhắn tin.
Trần Hán Thăng: Ngủ chưa?
Tiêu Dung Ngư: Vừa cùng bố mẹ, dì Lương chú Tràn đi ăn. Bọn họ cũng đã mệt, nên đã ngủ rồi.
Trần Hán Thăng: Hiện tại đang ở đâu?
Tiêu Dung Ngư: Đang ở một nhà nghỉ.
Trần Hán Thăng: Có rảnh không? Mình muốn nói chuyện với cậu chút.
Tiêu Dung Ngư: Hiện giờ nên ngủ thôi. Chờ cậu ra ngoài rồi nói sau, đừng để phụ huynh lo lắng lúc này.
Tiêu Ngư Nhi không muốn nói chuyện đó vào lúc này, nên trì hoãn chờ Trần Hán Thăng ra ngoài tính sau.
Giờ phút này, Trần Hán Thăng đột nhiên cảm nhận được, Tiêu Dung Ngư đã hiểu chuyện hơn rất nhiều so với hồi cấp 3.
"Bởi vì mình sao?"
Trần Hán Thăng yên lặng suy nghĩ. Một cô gái trưởng thành là do hoàn cảnh sinh hoạt, cũng có thể bởi vì một người con trai.
Hắn nhìn thời gian, hiện giờ đã là 9h30 tối, Trần Hán Thăng lập tức gọi điện vào số điện thoại ký túc chỗ Thẩm Ấu Sở.
Người nhận là Hồ Lâm Ngữ, cô ấy trả lời: "Ấu Sở đang tắm."
"Ừ."
Trần Hán Thăng gật đầu nói: "Vậy chút nữa mình gọi lại."
"Chờ một chút."
Hồ Lâm Ngữ chất vấn trong điện thoại: "Cô gái xinh đẹp xuất hiện đêm nay là ai?"
Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn trả lời: "Mắc mớ gì đến cậu?"
Hồ Lâm Ngữ thế mà không tức giận, điềm đạm nói: "Trong phòng hiện tại có nhiều người, nên tôi cũng giữ cho cậu mấy phần mặt mũi. Nhưng cô ấy dù có ngốc có khờ ít nhiều cũng hiểu một chút. Cậu cố mà nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này cho tốt đi."
Trần Hán Thăng lặng người một lúc, rồi từ từ nói ra: "Cám ơn cậu, xin lỗi vì chuyện vừa rồi."
"Với lại, đêm nay cậu đừng gọi điện lại nữa, để cô ấy nghỉ ngơi đi." Hồ Lâm Ngữ nói.
Sau khi cúp điện thoại, mấy người trong phòng lên tiếng hỏi: "Ai vậy? Nghe cách nói chuyện sao giống với bạn trai thế nhỉ?"
Hồ Lâm Ngữ cười nhạt nói: "Mắt mình có mù mới yêu loại cặn bã như vậy."
. . . .. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Đêm nay, Trần Hán Thăng tại phòng Trịnh Quan Đề uống cà phê.
Trịnh Quan Đề là một cô gái cực kỳ thông minh, trong lúc nói chuyện không bao giờ nói tới hoàn cảnh gia đình của mình, mà toàn hướng câu chuyện về mối quan hệ của Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở.
Nhưng Trần Hán Thăng chỉ toàn nói chuyện trên trời dưới biển, cũng có đôi ba câu kể về những tình tiết không mấy vui vẻ của ba người.
Trịnh Quan Đề nghe được cũng có chút vừa lòng, cảm khái nói: "Cho nên độc thân vẫn là tốt nhất, không bao giờ gặp tình huống kiểu này. Thật ra làm một tên cặn bã cũng khổ."
"Yêu đương rất thú vị, chẳng qua cô không hiểu mà thôi."
Trần Hán Thăng hiện giờ chẳng giảm hút thuốc, chỉ hớp một ngụm cả phê. Hắn thật sự sợ Trịnh Quan Đề một phát bắn chết mình.
"Kiếm được người con trai thú vị thật sự quá khó, không thể vượt qua sự hấp dẫn của công việc đối với tôi được."
Trịnh Quan Đề giơ tập hồ sơ lên nói: "Tôi thích chỉ đạo người khác."
"Không có tình yêu cuộc sống quá tẻ nhạt. Tôi có quen một người con trai cực kỳ thú vị, người sinh ra và lớn lên tại Kiến Nghiệp."
Trần Hán Thăng đường hoàng nói: "Hôm nào rãnh sẽ giới thiệu cho cô."
"Tốt."
Trịnh Quan Đề cười nói. Cô cảm thấy Trần Hán Thăng là người thú vị, nhưng ngược là tên cặn bã.
Sáng ngày hôm sau, bác sĩ vẫn đúng giờ đến kiểm tra nhiệt độ cơ thể, phát hiện ra không có gì bất thường, mới yên tâm rời đi.
Hôm nay, Thẩm Ấu Sở đã được vào trong xưởng. Cô cùng Tiêu Dung Ngư yên lặng chờ ở ngoài.
Ban ngày, tiếp tục có người đến, nếu là kiểu như Cao Gia Lương sẽ qua bên Tiêu Dung Ngư. Còn người đến là các bạn trong trường sẽ lại gần Thẩm Ấu Sở.
Lương Mỹ Quyên hết qua bên này lại qua bên kia, chạy tới chạy lui. Trần Triệu Quân không nhịn được nữa, giữ chặt lấy bà nói: "Bà làm cái gì vậy?"
"Tôi vừa ăn cơm của tiểu Tiêu, giờ đưa tiểu Thẩm đi mua cơm." Lương Mỹ Quyên trả lời.
Trần Triệu Quân vỗ đầu: "Bà bị thần kinh à. Bà quan tâm đến tiểu Thẩm làm cái gì? Hay cũng muốn quan tâm đến cả hai à?"
"Tôi không hiểu thế nào là quan tâm?"
Lương Mỹ Quyên giả vờ không hiểu: "Dù sao cũng là bạn học của con trai mình, không thể để cho bọn nhỏ đói bụng được."
Thật ra không chỉ có Lương Mỹ Quyên bận rộn, mà có những người khác cũng thế nữa.
Cao Gia Lương nhìn thấy Thương Nghiên Nghiên đối diện, chút nữa thì bật khóc: "Lúc đầu mình không định tới thăm Trần Hán Thăng đâu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là bạn học. Không ngờ gặp được tiểu Kim ở đây, đúng là ông trời có mắt."
Cao Gia Lương thừa dịp bên cạnh Tiêu Dung Ngư đang có nhiều người vây quanh, lặng lẽ chạy qua bên này chào hỏi: "Tiểu Kim."
Thương Nghiên Nghiên đang nắm tay Thẩm Ấu Sở, nói lời an ủi.
Người con gái cặn bã là vậy, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Nhưng lại rất chân thành với Thẩm Ấu Sở.
Thương Nghiên Nghiên nhìn thấy một người con trai không quen đi đến, tên cũng hô sai, nên lắc đầu nói: "Bạn nhận nhầm người."
"Mình là a Lương đây, bọn mình trò chuyện thời gian lâu như vậy, sao có thể lầm được?"
Cao Gia Lương xúc động nói: "Không biết giữa chúng ta có chuyện gì hiểu lầm không, mà bây giờ không sao liên lạc bằng điện thoại được nữa. Nhắn tin thì không trả lời, hi vọng cậu cho mình một cơ hội giải thích."
Thương Nghiên Nghiên cau mày: "Loại phương pháp bắt chuyện này, tại cấp ba mình đã gặp nhiều rồi. Hiện tại cảm xúc mọi người không được tốt, với lại xem mặt mũi bạn học cấp 3 của Trần Hán Thăng nên tôi không tính toán. Cậu tới từ chỗ nào thì về chỗ đó đi."
Cao Gia Lương cảm nhận được Thương Nghiên Nghiên không phải nói đùa, hậm hực trong lòng bước trở về.
Ngày đầu tiên cách ly cứ qua như vậy. Ban đêm Trịnh Quan Đề cười hỏi: "Được hai cô gái chờ đợi cảm giác thế nào?"
Trần Hán Thăng cảm khái: "Buồn tẻ chán nản."
Ngày thứ hai cũng không khác ngày đầu là bao.
Ngày thứ 3, bác sĩ tuyên bố một tin tức tốt, thông báo người bệnh ở Hồng Kông không phải là bệnh dịch đường hô hấp. Bên này Trịnh Quan Đề cùng Trần Hán Thăng nhiệt độ cũng bình thường, qua đêm nay sẽ được xóa bỏ cách ly.
Trần Hán Thăng tìm kiếm quan cơm ở gần chỗ này, để ngay mai nói Trần Hán Thăng kính rượu mọi người.
"Chúc mừng cậu, ngày mai là có thể ra ngoài rồi."
Trịnh Quan Đề giơ cà phê lên cụng với ly cà phê của Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng thở dài: "Thật ra tôi không muốn ra chút nào."
Trịnh Quan Đề cười tủm tỉm, hớp một ngụm cà phê, làm cho bọt trắng của cà phê vương lại trên môi. Cô nàng thoải mái dùng mu bàn tay xoa xoa.
Trịnh Quan Đề hiểu ý Trần Hán Thăng. Hiện tại khu nhà hành chính bị cách ly này chính là nơi trú ẩn an toàn nhất, một khi hắn bước ra ngoài kia thì những việc bị trì hoãn sẽ lập tức bùng phát.
"Chúc cậu thuận lợi giải quyết."
"Đừng nói những lời này, dù sao chúng ta cũng từng trải qua sinh tử, về sau cô đầu tư cho tôi một chút công việc làm ăn được không?"
"Ôi, một tên cặn bã trẻ tuổi. Xem cậu còn sống qua ngày mai không rồi mới nói tiếp."
. . .. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Sáng hôm sau, ánh nắng mùa xuân tràn qua khe cửa sổ, làm cho nền đất hiện lên những khoảng ánh sáng màu vàng. Trần Hán Thăng biết cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Bác sĩ vẫn giống như bình thường, đến kiểm tra nhiệt độ cơ thể Trần Hán Thăng, có chút kỳ lạ nói: "Nhiệt độ bình thường, nhưng sao nhịp tim của cậu nhanh vậy.
Trần Hán Thăng cười không nói gì.
Đo xong nhiệt độ còn phải làm thêm một vài thủ tục. Khoảng 10h, Trần Hán Thăng được xác định không có mầm mống lây bệnh.
Hắn hít một hơi thật sâu, đang định bước xuống thì Trịnh Quan Đề phía sau lên tiếng: "Cố lên, chiaki."
Trần Hán Thăng không quay đầu lại, bạch bạch bạch bước xuống cầu thang, còn chưa đứng vững bước chân bỗng một trận vỗ tay vang lên.
Quan chức chính phủ Giang Lăng, lãnh đão Tài Viên, lãnh đạo ngành giáo dục, bạn học, bạn bè, còn người thân nữa, đồng loạt vỗ tay.
"Con mẹ nó, chuyện gì vậy? Ông mày cũng đâu phải anh hùng dân tộc đâu mà nhận được quy cách cao như vậy."
Trần Hán Thăng còn chưa hiểu chuyện gì, Tiêu Dung Ngư đột nhiên nhào vào trong ngực hắn.
"Tiểu Trần. . ."
Động tác cực kỳ thân mật. Nhưng người xung quay lại không biểu hiện gì, bởi vì rất nhiều người như lão Trần, mẹ hắn, Vương Tử Bác. . . cũng lao tới ôm.
Trần Hán Thăng cùng mỗi người ôm một chút, sau đó đảo mắt tìm một hình bóng.
Không thấy Thẩm Ấu Sở. . . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Cô ấy không nói quá chút nào. Thời khắc Trần Hán Thăng bước ra, cô ấy sẽ lặng lẽ rời đi.
"Cậu về trước xem cô ấy thế nào đi."
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên nói, lộ ra đôi mắt sưng như trái đào do khóc quá nhiều.
"Mình. . . không sao."
Trần Hán Thăng cảm nhận giờ này rời đi là không phù hợp.
"Đi đi, chúng ta đến khách sạn chờ cậu. Mình nói cậu đi thay quần áo."
Tiêu Dung Ngư nắm chặt tay Trần Hán Thăng hướng cổng nhà máy đi ra: "Đi nhanh lên, mọi người sẽ chờ cậu."
Lữ Ngọc Thanh cảm giác kỳ quái: "Sao con lại đẩy Hán Thăng đi?"
"Cậu ấy về thay quần áo."
Tiêu Dung Ngư không kìm được nữa, nước mắt tuôn ra rào rào.
"Ai nha, Hán Thăng đã ra ngoài, con còn khóc lóc cái gì."
Lữ Ngọc Thanh đau lòng, kéo con gái ôm vào người.
"Con cũng không biết tại sao." . . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Tiêu Dung Ngư dựa vào bờ vai của mẹ mình: "Mẹ, trong lòng con thật sự rất khó chịu."
Trần Hán Thăng trở về căn cứ lập nghiệp, quả nhiên Thẩm Ấu Sở đang ở chỗ này. Cô đang úp mặt uống bàn thân thể co quắt lại không ngừng khóc lóc.
Thật ra, cô cũng rất muốn tiến lại gần để ôm Trần Hán Thăng.
Tiếng bước chân làm cho Thẩm Ấu Sở giật mình. Cô không nghĩ tới Trần Hán Thăng trở về, không phải mọi người bàn nhau đến khách sạn chúc mừng sao?
"Thật xin lỗi."
Trần Hán Thăng muốn nói rất nhiều, nhưng chỉ thốt ra được ba chữ này.
Thẩm Ấu Sở lắc đầu, mặc cho nước mắt không ngừng lăn trên gò má rớt xuống bộ đồng phục cũ kỹ đang mặc trên người. Những giọt nước chạm vào biến nơi ấy thành những vòng tròn mờ mờ.
Cô há miệng ra định nói, thì những giọt nước mắt đang rới xuống lọt vào.
"Mình, mình về sao có thể gọi cậu là tiểu Trần có được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.