"Tiểu Trần, tao và mày đang nói đùa thôi mà."
Vương Tử Bác nhanh chóng ngăn Trần Hán Thăng lại. Nếu như để thằng này xé vé, không chừng mẹ sẽ phải báo cảnh tìm mình cũng nên.
Trần Hán Thăng nhìn Vương Tử Bác: "Về nhà biết nói gì rồi chứ."
"Biết, biết."
Vương Tử Bác lập tức gật đầu, thậm chí còn chủ động nói: "Chúng ta cần phải nghiên cứu chuyện này thật kỹ. Tiểu Ngư Nhi rất thông minh, có một số việc chẳng qua cô ấy không muốn nói mà thôi."
Trần Hán Thăng nhủ thẩm, Dung Ngư thông minh hay không tao còn cần mày phải nói hay sao. Nếu cô ấy giống Thẩm Ấu Sở thì sao giờ này còn phải đau đầu suy nghĩ đây.
Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng bị tiếng cho sủa đánh thức.
Hắn vẫn còn muốn ngủ tiếp. Không ngờ cửa bị đẩy ra 'kẽo kẹt', sau đó là cái đầu nhỏ của A Ninh thò vào.
"Trong nhà có khách à?"
Trần Hán Thăng hỏi.
Trần Ninh Ninh lắc đầu.
"Vậy sao bên ngoài lại ồn ào như vậy."
"Cẩu tử đang đuổi theo mèo nhỏ."
Cô bé thật thà trả lời.
Trần Hán Thăng nhìn không được, nở nụ cười. Không ngờ ở đây, con nít đều ngây thơ chất phát như vậy.
Hắn đứng dậy mặc quần áo, sau đó đánh thức Vương Tử Bác. Trần Hán Thăng vừa định đi ra thì A Ninh đã nhanh chóng chạy trước ra ngoài thật nhanh.
Cô bé có chút tò mò về Trần Hán Thăng, nhưng vẫn còn cảm giác sờ sợ.
Tò mò nên vẫn muốn tiếp cận, nhưng vẫn sợ người lạ đến gần mình, cho nên biểu hiện ra ngoài giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-muon-trong-sinh-a/1087586/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.