"Thẩm Ấu Sở làm sao?"
Sức quan sát của Vương Tử Bác vốn bình thường, lại còn phải vận dụng hết trí óc để nói chuyện với gái nữa, cho nên không có chú ý tới trạng thái của Thẩm Ấu Sở.
"Cửa mở, gió lùa vào, cô ấy phải đắp kín chăn đọc sách."
Trần Hán Thăng tóm tắt điểm nhấn quan trọng.
Vương Tử Bác nhớ lại chuyện vừa xảy ra, vội vàng xin lỗi: "Tiểu Trần, tao không nhìn thấy, nếu thấy đã đóng cửa để nói chuyện rồi."
Không những thế, thằng này còn giúp Hoàng Tuệ nói chuyện: "Hoàng Tuệ chắc là không có phát hiện. Bọn tao quá tập trung vào nói chuyện rồi."
"Thôi được rồi."
Trần Hán Thăng đá Vương Tử Bác một cái: "Tính cách mày ra sao tao còn không biết."
Vương Tử Bác cũng không tránh, cười ha hả nói: "Tối nay mời hai người ăn cơm, đừng ăn mỳ mãi thế. Không biết đồ ăn trên tàu thế nào, trưa nay tao nhìn thấy có cả đùi gà."
Hai người hút thuốc xong lập tức trở về phòng, Trần Hán Thăng cũng quên luôn chuyện vừa rồi.
Tâm lý Vương Tử Bác rất dễ hiểu, dù cho đi tàu, đi máy bay hay bất cứ phương tiện công cộng nào khác, đều muốn gặp được đối tượng khác phái xinh đẹp, mà có thể trò chuyện.
Nhưng tình huống chiếm đa số lại là, dù cho hai người có trò chuyện cỡ nào, thì xuống xe lập tức sẽ quên nhau ngay.
Hai người mở cửa bước vào phòng, Vương Tử Bác lập tức hướng Thẩm Ấu Sở xin lỗi.
Thẩm Ấu Sở như người trong mộng, mơ mơ màng màng. Tính cách của cô rất dễ thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-muon-trong-sinh-a/1087584/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.