"Không hiểu sao, phụ nữ trung tuổi lại bỏ qua sự chú ý đổi với chồng của mình, mà dồn hết cho con trai của họ. Thế là sao chứ?"
Trần Hán Thăng cầm theo hai phần quà tặng, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Lương Mỹ Quyên vừa rồi lấy ra hai phần quà tặng, sau đó trực tiếp ra lệnh đuổi khách, thế là Trần Hán Thăng bị đuổi ra về.
Hắn tới cửa ký túc xá nữ, gọi điện thoại cho Thẩm Ấu Sở đi xuống lấy đồ: "Mẹ mình gửi cho cậu môt đồi giày Martin cao cổ."
Thẩm Ấu Sở định từ chối theo bản năng, thì Trần Hán Thăng nhấn mạnh thêm một câu: "Là mẹ tớ đưa cho cậu, không phải tớ."
"Cám, cám ơn Dì."
Tay chân Thẩm Ấu Sở luống cuống cầm lấy đôi giày.
"Cám ơn thì cậu phải cám ơn tớ, vì tớ là người mang về."
Trần Hán Thăng mặt dày nói.
"Ồ, cám ơn cậu."
Thẩm Ấu Sở nghe lời, vội vàng cám ơn.
Trần Hán Thăng thở dài: "Đồ ngốc."
Thời điểm, Tiêu Dung Ngư nhận đồ, tự nhiên hơn rất nhiều. Cô nàng đem chiếc kẹp tóc bằng trân châu vừa mới được tặng kẹp lên tóc, nở nụ cười vui vẻ nói: "Cậu xem có đẹp không?"
Trần Hán Thăng nhìn, sau đó bĩu môi nói: "Nói chung là xấu, giống như vòng kim cô của Hầu ca ấy. Để cho người già mua quà tặng thì làm sao mà tốt được."
"Rõ ràng là đẹp mà. Dì Lương còn biết thương tớ. Còn cậu chẳng mua cho được cái gì."
"Thế cậu cởi cái áo lông này ra, để tớ quyên góp cho hội người nghèo."
Tiêu Dung Ngư đang mặc chiếc áo lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-muon-trong-sinh-a/1087554/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.