Nhiếp Tiểu Vũ là nhân viên năm nhất khoa Quản Trị Kinh Doanh, cũng là thành viên mới của bộ đối ngoại hội học sinh. Thật ra dự định ban đầu của cô không phải là xin vào bộ đối ngoại, mà do sự việc ngày ấy ở Chợ Nghĩa Ô hấp dẫn. Hình ảnh Trần Hán Thăng áp đảo phó bộ trưởng khi đó là Chu Hiểu, mãi in sâu trong đầu cô ấy. Về sau, Nhiếp Tiểu Vũ đổi hướng, kiếm một vị trí trong bộ đối ngoại. Cô ấy trải qua 2 vòng phỏng vấn nghiêm khắc do Thích Vi chủ trì. Kết quả, trời cũng không phụ lòng người, cô ấy đã được vào bộ đối ngoại, không những thế đợt này hoạt động tìm kiếm tài trợ lại được ở cùng một đội với Trần Hán Thăng nữa chứ. Nhưng thực tế so với tưởng tượng có vẻ không giống nhau lắm. Vị phó bộ trưởng này dường như không quan tâm đến việc này cho lắm. Thích Vi cùng Diêu Quốc Khánh cả ngày ở Chợ Nghĩa Ô xin tài trợ. Còn Trần Hán Thăng thì không thấy tăm hơi đâu. Nhiếp Tiểu Vũ muốn tới bộ phận đối ngoại để rèn luyện kĩ năng, cùng mục đích của những người khác là không giống nhau. Nếu như không đạt được mục đích này thì thà ở lại bên bộ tổ chức cho sướng có phải hơn không. Một buổi sáng, tháng 11, Nhiếp Tiểu Vũ vừa mới tan học, chuẩn ăn cơm trưa, vừa hay đụng phải Trần Hán Thăng từ văn phòng đoàn ủy đi ra, trên tay còn cầm theo một chùm chìa khóa. Nhiếp Tiểu Vũ lớn tiếng chào hỏi: "Phó bộ trưởng Trần Hán Thăng." Trần Hán Thăng nghe thấy có người gọi tên mình, hắn quay đầu nhìn lại. Một cô gái nhỏ nhắn, tóc ngắn ngang tai, có vài nét tương đồng Hồ Lâm Ngữ. Nhưng khuôn mặt cô gái này dịu dàng hơn, và cũng xinh đẹp hơn rất nhiều. "Cậu là ai?" Trần Hán Thăng cảm thấy quen quen, nhưng nghĩ mãi không ra là ai, nên trực tiếp lên tiếng hỏi. "Mình là Nhiếp Tiểu Vũ, là người mới của bộ phận đối ngoại, là thành viên trong đội của cậu." Giọng cô gái nhỏ nhắn có phần tức giận. "A!" Trần Hàn Thăng chợt nhớ ra: "Chẳng trách nhìn quen như vậy. Ăn cơm chưa?" "Không có." Nhiếp Tiểu Vũ trả lời bằng giọng không vui. "Vậy được, tớ mới cậu ăn cơm." Trần Hán Thăng ga lăng nói. Nhiếp Tiểu Vũ lắc đầu, vội vàng nói: "Ăn cơm là chuyện nhỏ thôi. Mình muốn hỏi một chút kế hoạch xin tiền tài trợ. Tớ nghe nói học tỷ Thích Vi cùng học trưởng Diêu Quốc Khánh chỉ còn chút nữa là đủ chỉ tiêu rồi đấy." "Tài trợ cái gì?" Trần Hán Thăng ngơ ngác nhìn Nhiếp Tiểu Vũ, sau một lúc mới nhớ ra điều gì đó: "Hình như, tớ quên việc đó rồi." Nhiếp Tiểu Vũ nghe được mà muốn rớt nước mắt: "Vậy phải làm sao bây giờ? 1 nghìn tệ kiếm đâu ra? Mà dạ tiệc rất nhanh sẽ tới!" "Gấp cái gì." Trần Hán Thăng cười nói: "Có mình ở đây mà." Nhiếp Tiểu Vũ nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Trần Hán Thăng như kiểu đã lường trước mọi việc rồi, lại nhớ tới vị phó bộ trưởng này từng có hành động chớp nhoáng kiểm về 2500 tệ. Bởi vậy, trong lòng cô ấy nhẹ nhõm đi đôi chút. "Bạn học Tiểu Vũ, mình còn có việc khác. Nếu cậu không đi ăn cơm cùng tớ thì hẹn gặp lại." Trần Hán Thăng quay người, chuẩn bị rời đi. Nhiếp Tiểu Vũ nghĩ Trần Hán Thăng cố ý bỏ qua cái đuôi là mình, nên vội vàng nói: "Mình cũng không có chuyện gì khác, đi theo phó bộ trưởng Trần học hỏi thêm cũng là chuyện tốt." Trần Hán Thăng cũng mặc kệ cô bé, bước chân hướng tới tầng một khu nhà F. Nơi này có dại tương đối nhiều, có nhiểu chỗ cỏ mọc cao đến tận hông của hắn. Ngay cạnh đó là bãi đậu xe đạp, nơi đó đang xếp ngổn ngang một khu, toàn là xe đạp của những sinh viên có tiết hôm nay. Hai căn phòng đoàn ủy cung cấp cho hắn nằm ở sau bãi đỗ xe cùng bãi cỏ dại. Trần Hán Thăng lấy chìa khóa mở ra, lập tức mùi nấm mốc của những căn nhà bỏ hoang thời gian lâu bay vào mũi. Mỗi căn phòng nơi này rộng khoảng 70m vuông, trên mặt đất bám đầy bụi bẩn cùng một số đồ dụng cụ dạy học đã cũ. Bên góc tường còn vứt lộn xộn một vài chiếc chổi lau nhà. Trần Hán Thăng yên lặng rút ra một điếu thuốc, từ từ châm lên, sau đó nói với Nhiếp Tiểu Vũ: "Cậu gọi 3 người khác trong đội chúng ta tới đây. Tớ cho cậu mượn điện thoại di động. Cậu biết dùng chứ?" "Tất nhiên rồi, người nhà tớ cũng có mà." Nhiếp Tiểu Vũ cầm lấy điện thoại bước ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã quay lại, tiến lại gần nói: "Đã báo cho mọi người biết rồi." Trần Hán Thăng chăm chú nhìn, sau đó nói ra: "Cậu ghi chép toàn bộ số điện thoại trong phòng của mọi người à?" Nhiếp Tiểu Vũ lấy ra một quyển sổ nhỏ: "Bộ trưởng Thích Vi đã nói, mọi người cần phải lưu lại số điện thoại phòng ký túc cùng QQ, để thuận tiện cho việc liên lạc. Tớ đã ghi lại rõ ràng trong này." Trần Hán Thăng 'ừ' một tiếng, sau đó cầm lấy điện thoại. Nếu như đây là thử thách lãnh đạo đưa ra để thử thách nhân viên, thì Nhiếp Tiểu Vũ đã thuận lợi thông qua. Rất nhanh, 3 người khác trong đội đã đi tới, theo thứ tự là Hứa Mộng Trúc khoa anh ngữ, Hà Binh khoa chuyên ngành hán ngữ, Vương Nham Tùng khoa tin tức. Hà Binh chắc được gọi lúc đang ăn cơm, bởi vì trên vạt áo còn dính một vài hạt cơm. Mấy người vừa đến người nào cũng đang thở gấp, nhưng trên mặt ai nấy đều tỏ ra vui vẻ. Trần Hán Thăng chính là nhân vật khiến cho lãnh đạo hội học sinh đau đầu nhất, đi theo người như vậy mà không nhạy cảm là không được. "Ý định của mọi người tiến vào trong hội học sinh để làm gì?" Trần Hán Thăng chào hỏi xong là đi ngay vào trọng tâm. "Đương nhiên là để tăng thêm năng lực bản thân rồi. Lúc phòng vấn, bộ trưởng Thích Vi đã nói với bọn mình, bộ đối ngoại là bộ phận cực khổ nhất trong hội học sinh." Nhiếp Tiểu Vũ lên tiếng trả lời. Câu trả lời này cũng không khác lắm suy nghĩ của những người bên cạnh. Trần Hán Thăng gật đầu: "Bộ phận đối ngoại là bộ phận rèn luyện kỹ năng tốt nhất. Nhưng mọi người theo mình thì ý tưởng này rất khó thực hiện." Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Trần Hán Thăng cũng không giải thích, chuẩn bị dẫn dắt những người này bước ra ngoài để thấy chút 'cuộc sống ngoài xã hội' . . . . . Trần Hán Thăng dẫn mọi người đi tới phía đông đường Thiên Nguyên, đây là nơi làm việc của chi nhánh Giang Lăng thuộc chuyển phát nhanh Thâm Thông. Giám đốc Chung Kiến Thành chắc vừa đi xã giao về, đang cố uống một vài hợp trà để giảm bớt đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình. Lão nhìn thấy Trần Hán Thăng, vội vẫy vẫy tay, lớn tiếng gọi: "Quản lý Trần, cậu qua đây, tỷ lệ trích phần trăm đã có văn bản cụ thể." Trần Hán Thăng nói với đám người Nhiếp Tiểu Vũ: "Các cậu chờ tôi ở dưới này." Chung Kiến Thành chẳng muốn hỏi thân phận những người khác, mà từ trong ngăn kéo bàn lấy ra một văn bản đưa tới: "Cậu nhìn nội dụng đi." Trần Hán Thăng mở hợp đồng ra, nội dung đại khái là 8 hào/ kiện. Nếu như trường đại học nào một ngày nhận được trên 200 đơn hàng, sẽ trích thêm 1 hào/ kiện. Hiện tại, Mạnh Học Đông thu vào 60 kiện/ ngày. Với yêu cầu này tương đương với gấp ba mức hiện tại. Con cáo già Chung Kiến Thành này, ý nghĩ như thế cũng nghĩ ra được. Trần Hán Thăng tập trung xem hết, sau đó trả lại hợp đồng cho Chung Kiến Thành. Chung Kiến Thành nhíu mày, rồi từ từ nói ra giọng nói chứa đầy mùi rượu: "Quản lý Trần không hài lòng với hợp đồng này sao?" Trần Hán Thăng lắc đầu: "Giá cả thế này, tôi nghĩ không cần sửa đổi gì. Nhưng cách tình này tôi có một vài thắc mắc." "Thắc mắc cái gì?" "Nếu như tôi đã là tổng đại lý Tài Viên, Đông Đại, Viện Y Học, Học Viện Kỹ Thuật, sao trong hợp đồng lại tách ra tường trường một? Không bằng quản lý Chung cho tôi một cái tiêu chuẩn, gộp của những trường ấy lại đi?" Chung Kiến Thành muốn dùng một chút tiểu xảo trong hợp đồng. Yêu cầu 200 kiện/ ngày cho từng trường học. Nhưng số lượng sinh viên trong từng trường là khác nhau, độ khó của việc hoàn thành yêu cầu cũng là khác nhau. Giống như Tài Viện tại khu Giang Lăng có khoảng 6000 đến 7000 sinh viên, nhưng Đông Đại lại có khoảng 15000 sinh viên, còn Viện Y Học lại có chưa đến 2000 sinh viên, bởi đây là một chi nhánh của nơi đào tạo nghiên cứu sinh. Trong tất cả các trường của làng đại học Giang Lăng chỉ có Học Viện Kỹ Thuật là nơi có hơn 20 nghìn cả học sinh và giáo viên. Tình huống của từng trường là không giống nhau. Giống như Đông Đại, sinh viên nơi này ai cũng có mục tiêu là được học nghiên cứu sinh, nên số lượng đơn hàng một ngày chỉ đạt khoảng độ 30 kiện. Cho nên, yêu cầu từng trường đạt mốc 200 kiện/ ngày là điều rất khó thực hiện. "Có muốn tôi về trước hay không? Chờ quản lý Chung lấy đủ số liệu rồi thêm vào hợp đồng?" Trần Hán Thăng hỏi. Chung Kiến Thành nhìn Trần Hán Thăng chằm chằm, sau đó đột nhiên cười ha ha, khoát tay nói: "Không cần, vừa rồi tôi uống hơi nhiều nên quên mất. Vốn bản hợp đồng có 2 bản, chia thành 2 điều kiện, một điều kiện khác chính là yêu cầu dành cho tất cả trường mà tổng đại lý chịu trách nhiệm." Chung Kiến Thành lấy ra một văn bản khác từ ngăn kéo, đưa cho Trần Hán Thăng. Hợp đồng này có 8 phần là giồng hợp đồng trước. Nếu như Trần Hán Thăng không phát hiện ra vấn đề này, có lẽ phải chịu nhận lấy tiêu chuẩn 8 hào/ kiện làm điều kiện ký hợp đồng. Nhưng khi Trần Hán Thăng phát hiện, lão lại giả bộ say rượu nên quên. Đây chính là việc làm ăn. Chung Kiến Thành đưa điện thoại di động cho Trần Hán Thăng cũng vì công việc, sử dụng chiêu trò trong hợp đồng cũng là chuyện làm ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]