Không ngoài dự đoán của Trần Hán Thăng, hai ngày sau Chu Hiểu từ chức. Không chỉ dừng lại ở việc từ chức mà thôi, cuộc sống mà, tưởng đổ thì mọi người đẩy cho đổ thêm. Những việc làm xấu xa của Chu Hiểu khi làm chức phó bộ trưởng bộ đối ngoại bị người ta moi móc ra bằng hết. Ví dụ như lợi dụng chức vụ mời bạn gái ăn cơm, nghi ngờ thời điểm xin tài trợ cùng với người khác phối hợp biến tiền tại trợ thành tiền cá nhân, ỷ có người nâng đỡ không tôn trọng cấp trên trực tiếp của mình là bộ trưởng Thích Vi ra gì. . . Nước bẩn giống như mọc thêm đôi mắt, toàn bộ hướng về phía Chu Hiểu mà lao tới. Chuyện phát sinh đến mức độ này, một phần do bản thân Chu Hiểu không sạch sẽ, một phần nguyên nhân nữa là có người động tay động chân vào việc này. Cuối cùng, Tả Tiểu Lực cũng không thể không chế nổi. Chu Hiểu quyết định rời khỏi hội học sinh nơi mà chất chứa quá nhiều sự đau lòng này. "Tiểu Lực, Chu Hiểu đã rời khỏi bộ đối ngoại, chúng ta cần phải nhanh chóng bổ sung thêm người mới. Một mình Thích Vi không thể gồng gánh hết mọi việc như vậy được." Đây là lời phát biểu của một phó hội trưởng khác tên là Hồ Tu Bình trong một cuộc họp của hội học sinh. Tả Tiểu Lực bị sự việc của Chu Hiểu làm cho sứt đầu mẻ trán, nên nói chuyện rất cẩn thận: "Bộ phận đối ngoại còn có một phó bộ trưởng Diêu Khánh Quốc nữa mà, với lại Thích Vi năng lực cũng rất mạnh, tôi thấy việc bổ sung người cần phải xem xét thật cẩn thận, không thể vội vàng được." Nhưng, một vị hội phó là nữ duy nhất trong ba người là Mục Văn Linh lại không đồng ý với quan điểm trên. "Buổi dạ hội chào đón tân sinh đã bắt đầu khởi động rồi, bộ phận đối ngoại cần mau chóng kiếm đủ tiền tài trợ. Đây là chuyện cần thiết nhất trong thời điểm hiện tại, nên chúng ta cần sự dụng cách đặc biệt để ứng đối, cần nhanh chóng bổ sung người mới có năng lực mạnh nhằm vá lỗ hổng này mới được." Gần đây, Tả Tiêu Lực đối với cụm từ 'người mới' với 'tân sinh' là đặc biệt nhạy cảm. Tên này phát hiện thấy Mục Văn Linh cùng Hồ Tu Bình phối hợp với nhau rất ăn ý, thì nhạy cảm phát hiện ra có điều bất thường. "Các người định đề bạt ai làm phó bộ trưởng mới?" Tả Tiểu Lực hỏi. Hồ Tu Bình cùng Mục Văn Linh liếc mắt nhìn nhau, sau đó Hồ Tu Bình đằng hắng một tiếng rồi nói: "Liên quan đến việc tuyển người, chúng ta cần phải công bằng công chính, còn phải xét đến góc độ cảm nhận của tân sinh viên nữa. . ." "Các người đừng nói nhảm nữa, tôi muốn biết người đó là ai?" Tả Tiểu Lực lớn tiếng ngắt lời Hồ Tu Bình. "Trần Hán Thăng lớp 2 Hành Chính Công, Khoa Học xã hôi và nhân văn." Mục Văn Linh bình tĩnh nói. Đối với đáp án này, Tả Tiểu Lực cũng không có quá nhiều ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng nói: "Hai người đều đã quyết định, số phiếu là 2-1 cần gì phải hỏi ý kiến của tôi nữa." Hồ Tu Bình cùng Mục Văn Linh không nói thêm lời nào. Vị trị hội trưởng chị có một, nếu như loại bỏ được người của đối thủ cạnh tranh, sau đó thêm vào một cái đinh vào lam cho người đó khó chịu, việc tốt như vậy tại sao không làm. "Dựa theo quy định, phó bộ trưởng mới cần tiến hành nói chuyện, cậu có muốn tham gia hay không?" Hồ Tu Bình hỏi. "Tại sao lại không?" Tả Tiểu Lực khó chịu hỏi ngược lại. . . . Đây là lần thứ hai, Trần Hán Thăng tham gia phỏng vấn của hội học sinh. Lần đầu tiên phỏng vấn chỉ để tuyển hội viên bình thường mà thôi, lần thứ hai thì đã khác hoàn toàn, đây là phỏng vấn cho vị trí phó bộ trưởng cao hơn rất nhiều so với lần đầu. Thời gian hai lần phỏng vấn vỏn vẹn cách nhau tròn một tuần, cho nên nói cuộc sống thật là kỳ diệu. Ở vị trí trung tâm khoa Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn có một phòng trống, đây chính là địa điểm phỏng vấn của hội học sinh. Trần Hán Thăng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy trong phòng đang có hai người nam và một người nữ ngồi sẵn ở đó. Trong số ba người, có một người vẫn âm trầm nhìn hắn từ khi hắn bước vào là Tả Tiểu Lực. Hai vị phó hội trưởng lần lượt giới thiệu qua về bản thân mình, sau đó nói qua một chút về nội quy của hội học sinh. Trần Hán Thăng vẫn đứng tại đó bình tĩnh lắng nghe. Ngay thời điểm, buổi nói chuyện chuẩn bị kết thúc, Tả Tiểu Lực đột nhiên nói chen vào: "Trần Hán Thăng, cậu nghĩ có thể làm được cái gì trong hội học sinh sao. Tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ thật kỹ lại đi." Từ lúc Chu Hiểu từ chức, Trần Hán Thăng nghĩ sẽ dừng sự việc tại đây. Không ngờ, Tả Tiểu Lực lại đứng ra gây sự. Căn bản, Trần Hán Thăng cũng không ngại, với tính cách của hắn có kẻ thù ghét là chuyện bình thường. Nhưng bạn bè chắc chắn là nhiều hơn kẻ thù. "Tôi không cần suy nghĩ lại, cám ơn tổ chức đã tín nhiệm. Tôi sẽ cố gắng làm việc, không phụ sự vun vén của lãnh đạo." Trần Hán Thăng nhíu mày, không khách khí trả lời. Hồ Tu Bình nhìn thấy Trần Hán Thăng cùng với Tả Tiểu Lực so chiêu không chút nể nang gì, cảm thấy nước đi của mình thật tuyệt, chẳng khác nào tặng cho đối thủ của mình một kẻ ngáng đường. Còn Mục Văn Linh nhẹ nhàng cau lấy đôi mày, nhưng rất nhanh dãn ra làm cho người ta rất khó phát hiện. Trần Hán Thăng có được sự ủng hộ của hai vị phó hội trưởng, nên việc hắn đạt được vị trí phó bộ trưởng dường như đã được xác định. Tả Tiểu Lực nổi giận đùng đùng, trước khi đi để lại một câu. "Hồ Tu Bình, Mục Văn Linh, tôi là người chứng kiến sự việc ở Chợ Nghĩa Ô từ đầu đến cuối, bản chất bên trong của con người này chính là một tên lưu manh. Về sau, các người nhất định sẽ hối hận." Tả Tiểu Lực rời đi, thì Mục Văn Lình cùng Hồ Tu bình cảm thấy có chút xấu hổ. Bọn này đang định nói vài lời chúc mừng động viên thành viên mới, kết quả Trần Hán Thăng đứng dậy phủi mông nói: "Hai vị lãnh đạo, còn có việc gì không?" "Không, không có." Mục Văn Linh ngơ ngác nói. "Ok, không có việc gì thì tạm biệt hai vị." Trần Hán Thăng khoát tay, quay người bước xuống sân trường. Hồ Tu Bình cùng Mục Văn Linh ngơ ngác nhìn nhau, một lúc sau Hồ Tu Bình mới từ từ nói ra: "Tôi cứ nghĩ hắn sẽ cảm ơn bọn mình cơ đấy." Trong lòng Mục Văn Linh hiểu được, đây chẳng qua là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Trần Hán Thăng là loại người từ trong tay một người keo kiệt có tiếng như Phùng Kế Hoa lấy được 2500 tệ, thì đâu phải loại người để cho người ta muốn nắn thế nào thì nắn đâu. Không chừng, hắn cũng đã nhìn thấu mọi việc rồi. "Mình cũng không biết tiểu Vi nghĩ gì mà nhất định yêu cầu mình ủng hộ Trần Hán Thăng lên làm chức phó bộ trưởng. Cũng không biết cô bé có thể khống chế được tên này hay không!" Ai cũng không ngờ tới được, Trần Hán Thăng có thể ngồi lên vị trí phó bộ trưởng, có phần giúp đỡ không hề nhỏ của bộ trưởng Thích Vi ở phía sau màn. Nhưng dù nguyên nhân là thế nào đi chăng nữa, trong tháng đầu tiên nhập học, các bạn học khác mới bước vào giai đoạn làm quen cuộc sống đại học. Thì Trần Hán Thăng đã là lớp trưởng của một lớp trong khoa Khoa học Nhân văn và Xã hội, đồng thời là phó bộ trưởng bộ phận đối ngoại của hội học sinh rồi. . . . Sáng ngày mùng 1 tháng 10, Trần Hán Thăng, Tiêu Dung Ngư, Vương Tử Bác cùng Cao Gia Lương mấy người mang theo hành lý của mình đứng chờ người ở cửa lớn Cổng Đông. "Mình đã nói không cần cha cậu đến đón rồi, nếu đi xe khách từ tối qua thì đã sớm về đến nhà rồi." Bây giờ thời tiết đã bước vào tháng 10, đây là những đợt nắng nóng cuối cùng của mùa thu tại Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng vừa lau mồ hôi vừa nói. "Nếu cậu khó chịu về việc đi nhờ xe, thì bây giờ có thể bắt xe khách mà về cũng được." Tiêu Dung Ngư cong môi lên nói. Ban đầu, Trần Hán Thăng không định về nhà trong đợt nghỉ quốc khánh này. Nhưng Lương Mỹ Quyên gọi điện hối thúc liên tục, cuối cùng vẫn phải về gặp bố mẹ, nhưng còn chưa định ra khi nào mới về. Thì gặp đúng dịp, ba Tiêu Dung Ngư từ Cảng Thành lên Kiến Nghiệp đón con gái trở về, nên cô nàng rủ luôn Trần Hán Thăng về cùng cho vui. "Được rồi, được rồi. Chiếc xe bảy chỗ mang biển Cảng Thành kia chắc là chú Tiêu. Hán Thăng, mày phải đứng đắn lên, không nên quên chúng ta là những người có học, hiện giờ còn là sinh viên đại học đàng hoàng." Cao Gia Lương luôn như vậy, chỉ cẩn có cơ hội nâng cao bản thân mình mà lại hạ thấp Trần Hán Thăng là tên này nhảy vào ngay. "Mẹ nó, đúng là liếm chó*." (Đây là một từ của trẻ trâu Trung Quốc, ý chỉ những hành động lập đi lập lại một cách trơ trẽn, giống hành động của con chó nó cứ liếm đi liếm lại một chỗ đến lúc nào mỏi thì thôi. ) Trần Hán Thăng vừa nhổ nước miếng vừa chửi. Cha Tiêu Dung Ngư cũng đã nhìn thấy đám người, chậm rãi đánh xe sát vào lề đường. Mới vừa rồi Cao Gia Lương còn tỏ vẻ 'người có phong độ' thì bây giờ thằng này hành động lại vứt hết vẻ mặt vừa rồi. Nhưng Trần Hán Thăng liếc mắt một cái là biết ý đồ của thằng này rồi. Trên một chiếc xe bảy chỗ, hai ghế giữa là hai chỗ ngồi tốt nhất, Tiêu Dung Ngư chắc chắn là có một vị trị ở đó, còn một chỗ nữa giờ trở thành 'ghế nóng' . Lý do rất đơn gian, đây là vị trí gần Tiêu Dung Ngư nhất, mà vị trí này lại còn rất thoải mái nữa chứ. Xe vừa mới dừng lại là Cao Gia Lương định xông lên ngồi vào chỗ ấy ngay, nhưng Trần Hán Thăng lên tiếng ngăn cản: "Để tau lên trước cho, tau muốn ngồi hàng cuối cùng." Cao Gia Lương không biết tại sao Trần Hán Thăng lại muốn ngồi vào hàng ghế cuối cùng. Nhưng loại xe bảy chỗ này, phải xếp người ngồi cuối lên đầu tiên mới được. Ngay tại thời điểm Cao Gia Lương còn đang ngây người suy nghĩ, thì Trần Hán Thăng đã vọt lên, yên ổn ngồi ở vị trí hàng ghế giữa của xe. Cao Gia Lương tức đến trợn tròn đôi mắt, ngơ ngác hỏi: "Trần Hán Thăng, sao mày bảo ngồi ở hàng ghế sau cùng cơ mà?" "Ừ, nhưng mà giờ tao đột nhiên đổi ý rồi." Trần Hán Thăng hờ hững nói. Vương Tử Bác thấy tình thế phát sinh như vậy, thì nhanh chóng kéo cửa ghế phụ leo lên ngồi vào, để vị trí hàng ghế cuối cùng cho Cao Gia Lương. "Mày đừng đứng đó cản đường nữa, trời thì nóng mà Tiêu Dung Ngư còn đang đứng đợi phía sau đấy." Trần Hán Thăng có 'ý tốt' nhắc nhở Cao Gia Lương nhanh lên xe. Cao Gia Lương khó chịu trong lòng, nhưng không còn cách nào khác, vừa bước lên xe vừa nói: "Về sau tao mà tin mày nữa, tao là con chó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]