Chương trước
Chương sau
“Cậu có chuyện gì muốn nói, thì nói nhanh lên.”
Bên trong phòng ăn số 1 của Tài Viện, Hồ Lâm Ngữ đang ngồi đối diện với Trần Hán Thăng, cất tiếng nói.
Nhưng trên chiếc bàn được làm bằng inox này không chỉ có hai người ngồi, mà còn có một thân hình cao gầy, trông cực kỳ rụt rè làm cho nhiều người đi qua cũng không để ý, đó là Thẩm Ấu Sở.
Sở dĩ vừa rồi do Trần Hán Thăng giải thích thật lâu, để chứng minh là mình không có ý đồ gì với Hồ Lâm Ngữ, chỉ là muốn bàn bạc chút chuyện xoay quanh vị trí ‘lớp trưởng’ mà thôi.
Dù cho Trần Hán Thăng giải thích thế nào, thì bạn học Hồ vẫn chưa tin cho lắm. Thời điểm, hai người bước vào phòng ăn thì thấy Thẩm Ấu Sở đang ngồi ở một nơi hẻo lánh ăn cơm, Hồ Lâm Ngữ lập tức lại đấy ngồi xuống, coi Thẩm Ấu Sở như một người làm chứng cho sự trong sạch của mình.
“Nói gì thì nói đi, sao còn không nói?”
Hồ Lâm Ngữ thúc dục thêm lần nữa, bởi vì Trần Hán Thăng từ khi ngồi xuống thì tỏ ra trầm mặc.
Trần Hán Thăng không nói câu nào, bởi vì hắn nhìn thấy bữa ăn tối của Thấm Ấu Sở. Bữa tối chỉ sử dụng 2 tệ mua bánh bao cùng với cơm cuộn rong biển miễn phí và canh trứng. Tại nơi ồn ào như phòng ăn, ở một góc xa xa rất ít người ngồi, từ từ ăn từng miếng nhỏ bánh bao.
“Điều kiện gia đình Ấu Sở không được tốt cho lắm, cậu là người làm lớp trưởng, cần giúp cô ấy xin một suất hỗ trợ vay vốn với sinh viên có hoàn cảnh khó khăn.” Hồ Lâm Ngữ ngồi bên nghẹn ngào nói ra.
Lần đầu cô ấy nhìn thấy Hồ Lâm Ngữ cảm thấy vô cùng xót xa, không nghĩ tới đây đã là thế kỉ 21 rồi mà vẫn có gia đình gặp phải hoàn cảnh khó khăn như vậy.
“Hồ Lâm Ngữ, mình có ý mời cậu ăn cơm, mà gặp được bạn bè không mời thì không thể được. Nhân dịp gặp nhau tại đây, mình và hai bạn cùng nhau ăn đi.”
Trần Hán Thăng đột nhiên đưa ra đề nghị, đã thế lại còn nháy mắt ra hiệu cho Hồ Lâm Ngữ.
Hồ Lâm Ngữ phản ứng cũng không chậm, lập tức trả lời: “Tất nhiên rồi, gặp được người nào thì phải thêm phần người đó chứ. Mình cùng Ấu Sở phải ăn cho cậu nghèo luôn.”
“Không, không cần đâu.”
Thẩm Ấu Sở vội vàng từ chối bằng giọng lí nhí trong miệng. Từ khi, Trần Hán Thăng cùng Hồ Lâm Ngữ ngồi xuống trên bàn mình, thì cô nàng bắt đầu tỏ ra bứt dứt trong người, bởi vì một người chưa từng giao tiếp với xã hội như cô làm sao mà thích ứng kịp cho được.
Chẳng qua, trên bàn còn nửa cái bánh bao chưa ăn hết, mà Thẩm Ấu Sở không có thói quen lãng phí đồ ăn, với lại hai người là bạn cùng lớp, trực tiếp đứng dậy bỏ đi là không thể được, nên vẫn cố gắng ngồi lại tới bây giờ.
Nhưng bây giờ, Thẩm Ấu Sở cũng không kiên trì thêm được nữa, cô nàng bỏ đũa xuống, cúi đầu im lặng.
Hồ Lâm Ngữ lên tiếng khuyên nhủ, nhưng trong lời nói lại có thêm một chút châm chọc: “Nghe nói, lớp trưởng Trần từng mới tất cả các bạn nam trong lớp đi ăn đêm. Vậy nên, hôm nay mời hai cô gái thì tính là gì, phải không lớp trưởng Trần?”
“Cậu cứ yên tâm ngồi hưởng thụ đi, không cho phép cậu đứng lên đi về.”
Hồ Lâm Ngữ ‘ngang ngược’ nói ra một câu, sau đó mang theo tâm thế trả thù giật lấy phiếu ăn từ tay Trần Hán Thăng bước đi, tìm kiếm cho mình bữa cơm tối ‘bỗng nhiên ập đến’ này thật sự thoải mái.
Trần Hán Thăng cũng không để ý đến việc này, mà chỉ lo quan sát báu vật ‘trong hình hài một cô gái’ đang ngồi trước mặt mà thôi.
Nếu để tâm quan sát cẩn thận, Trần Hán Thăng có thể phát hiện một vài điểm đẹp đẽ hiếm thấy từ trên người Thẩm Ấu Sở. Ví dụ như cái trán trơn bóng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên lại lộ ra cặp mắt hoa anh đào, cùng cái miệng nhỏ đỏ thắm hình chữ O đang tỏ ra sợ hãi, đương nhiên vẫn là dáng người đang được giấu trong bộ quân phục nữa, thật tuyệt vời.
“Mịa nó, cao 1m70, cho dù thân hình nhìn như que củi cũng rất đẹp, đã thế còn sỡ hữu cái đó 36D nữa chứ…chẹp.”
Trần Hán Thăng hối hận nhủ thầm. Nghĩ lại, năm đó mình ngu thật, tiên nữ ở bên cạnh người bốn năm cũng không phát hiện ra được. Qua chuyện này có thể thấy được, sinh viên đại học toàn bọn đầu to mà óc quả nho, chi chăm chăm theo đuổi những cái lòe loẹt diêm dúa bên ngoài, mà bỏ qua những báu vật đích thực đang được giấu bên trong.(Chắc nói 2 cái đèn pha^^)
Khả năng cao, Thẩm Ấu Sở đã từng này tuổi rồi, mà vẫn chưa bao giờ ngồi ăn cùng với một bạn khác giới nào. Với lại, cô nàng ngồi đối diện với Trần Hán Thăng, thằng mất dạy này nhìn như muốn lột trần con gái nhà người ta ra ấy, nhìn từ trên xuống dưới, không bỏ sót chỗ nào.
Ngay tại thời điểm, Thấm Ấu Sở cúi đầu đến mức độ không thể cúi sâu hơn được nữa, chỉ còn cách chui xuống dưới gầm bàn mà trốn. Thì, Hồ Lâm Ngữ bưng đĩa đồ ăn trở về, nào là cá, tôm, thịt, trứng nói chung món nào ngon nhất trong phòng ăn cô nàng đều gọi hết.
“Tổng cộng hết 117 tệ.”
Hồ Lâm Ngữ vểnh mỏ lên nói.
Thẩm Ấu Sở giật mình, không ngờ ăn một buổi tối bằng số tiền nàng ăn hơn một tháng.
“Chỉ cần các cậu thích là được.”
Trần Hán Thăng vẫn tỏ ra thái độ dửng dừng dưng.
“Bây giờ nói được rồi đấy, cậu tìm tôi có việc gì?”
Hồ Lầm Ngữ giờ phút này mới cảm giác được cơn tức trong người giảm đi một phần, cũng tò mò lý do Trần Hán Thăng đến tìm mình.
“Hồ Lâm Ngữ, nguyên nhân cậu muốn làm lớp trưởng là gì?” Trần Hán Thăng hỏi.
Hồ Lâm Ngữ đang định dùng lý do chung chung ‘vì lớp phục vụ’ để trả lời. Thì Trần Hán Thăng giống như đoán trước được điều đó, nhanh chóng ngắt lời: “Nếu như cậu không muốn trao đổi với tớ, vậy thì chúng ta cứ yên lặng ăn hết bữa cơm này, coi như tớ chưa đến tìm cậu.”
Hồ Lâm Ngữ dừng lại, suy nghĩ đắn đo một chút, sau đó lên tiếng nói ra: “Bởi vì mục đích của tớ là được làm công chức, lớp trưởng là vị trí rất quan trọng trong quá trình này.”
Trần Hán Thăng mỉm cười trong lòng, Hồ Lâm Ngữ vẫn còn che dấu ý đồ thực sự. Thật ra mục tiêu của cô nàng là được lựa chọn trong quá trình điều động sinh viên làm việc tại cơ quan nhà nước, nhưng chỉ tiêu lại cực kỳ ít ỏi, cô nàng vẫn sợ có thêm người nữa cạnh tranh với mình.
Nhưng câu trả lời như vậy đủ làm hắn thỏa mãn rồi, ít nhất Hồ Lâm Ngữ cũng tỏ ra mình có thành ý nói chuyện.
Trần Hán Thăng gật đầu: “Chẳng trách cậu vì vị trí lớp trưởng trả giá nhiều như vậy, hóa ra là làm tốt chuẩn bị cho con đường sau này.”
“Được rồi, đừng cho là tôi không biết sau lưng cậu giở chiêu trò gì?”
Hồ Lâm Ngữ khinh thường nói.
Lúc này, cô nàng vẫn chưa chấp nhận nổi thất bại vừa rồi. Nhưng Trần Hán Thăng đang muốn bàn điều kiện cùng cô nàng, nên dễ dang bỏ qua thái độ này của Hồ Lâm Ngữ.
“Sau này, tớ không muốn bước vào con đường làm quan, mà chỉ muốn kiếm tiền.” Trần Hán Thăng trả lời.
Về sau, hắn muốn kinh doanh tại nơi này, không những muốn kiếm lợi từ trường học. Khả năng, hắn còn muốn mượn dùng tên tuổi của trường học. Cho nên, hắn muốn thẳng thắn thừa nhận với Hồ Lâm Ngữ, để lấy được sự tin tưởng ngay tại thời điểm ban đầu.
“Muốn làm ăn?”
Hồ Lâm Ngữ nhíu mày: “Làm ăn cùng với việc làm lớp trưởng chả dính líu gì với nhau cả.”
“Tớ có được thân phận lớp trưởng, rất nhiều việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cùng với đó là sự tin tưởng của mọi người với tớ sẽ nhiều hơn so với việc không có thân phận lớp trưởng.” Trần Hán Thăng giải thích sơ qua về những liên hệ trong đó.
“Được, tôi còn tưởng cậu biến thân phận lớp trưởng trở thành công cụ cho cậu đi lừa đảo chứ.” Hồ Lâm Ngữ tức giận nói.
Trần Hán Thăng vẫn nở nụ cười cợt nhả ấy, nói ra: “Thế cậu không phải cũng lấy vị trí này làm công cụ sao?”
“Ít ra, nếu đạt được vị trí này, tôi cũng toàn tâm toàn lực phục vụ cho tập thể lớp.”
Hồ Lâm Ngữ nghẹ ngào nói ra.
Đó là lời nói thật, Hồ Lâm Ngữ luôn có suy nghĩ này, Trần Hán Thăng cũng không có ý phản bác, bởi vì có nói gì thì cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.
Hiện tại, hắn là người đạt được vị trí này, có thể lấy ra làm thẻ đánh bạc.
“Cùng lắm là thời điểm khai giảng năm 2, vị trí lớp trưởng này không còn tác dụng với tớ nữa, khi đó cậu đồng ý tiếp nhận hay không?”
Trần Hán Thăng từ từ nói, đây là mục đích thực sự hắn muốn trao đổi cùng Hồ Lâm Ngữ.
Hồ Lâm Ngữ ngạc nhiên: “Khi đó cậu muốn từ chức?”
“Trong vòng một năm, tớ còn dùng đến vị trí lớp trưởng này, chỉ có thể nói rằng tớ đã thất bại, còn giữ vị trí này làm cái gì nữa.”
“Cậu định làm thế nào?”
Hồ Lâm Ngữ nghĩ ngợi một chút rồi hỏi. Trần Hán Thăng chắc chắn không thể nói ra đường đi nước bước của mình cho cô nàng nghe được, hắn đã có cho mình một kế hoạch cụ rõ ràng rồi.
Thâm Ấu Sở ngồi bên đã bứt dứt khó chịu lắm rồi, những công việc ‘cơ mật’ cứ thế rơi vào tai cô nàng, khiến cho cô nàng đứng ngồi không yên. Trần Hán Thăng cùng Hồ Lâm Ngữ đều là những thành phần tai to mặt lớn trong lớp 2 Hành Chính Công, cho nên Thẩm Ấu Sở không muốn mình dính líu vào những sự việc như thế này.
“Mình…Mình ăn no rồi, có thể về trước được không?”
Thẩm Ấu Sở buông xuống nửa cái màn thầu, mà ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa, nhỏ giọng nói lời chào tạm biệt.
“Dừng lại.”
Trần Hán Thăng đột nhiên lên tiếng bảo cô nàng ở lại.
Thẩm Ấu Sở giật mình, nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, rồi lập tức cúi đầu xuống.
“Ngồi đó đi.”
Trần Hán Thăng cao giọng nói.
Thẩm Ấu Sở cũng không ngồi xuống, hai tay đan xen vào nhau, trong lòng cực kỳ muốn rời khỏi chỗ này.
“Bảo cậu ngồi xuống cơ mà.”
Trần Hán Thăng lại tăng thêm âm lượng, giống như ra lệnh nói.
Lúc này, Thẩm Ấu Sở mời từ từ ngồi xuống, chắc là bị sợ hãi không nhỏ, thân thể có chút run rẩy. Hồ Lâm Ngữ cảm thấy như vậy là không được, đang định đứng ra vì cô bạn cùng phòng mà lấy lại sự công bằng.
Nào ngờ, Trần Hán Thăng đột nhiên thở dài, từ trong đĩa lấy ra một con tôm lớn nhất, tự tay bóc vỏ rồi đưa vào trong bát Thẩm Ấu Sở, vẻ mặt hiền lành nói ra: “Đã mua cho cậu rồi, thì ăn xong mới được đi chứ.”
Mặt Hồ Lâm Ngữ thộn ra, ngơ ngác nhìn. Thái độ Trần Hán Thăng chuyển biến quá nhanh, hành động và lời nói vừa rồi giường như chỉ có ở trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn lù mới có thể nhìn thấy được.
Ví dụ như:
“Lớp trưởng bá đạo cùng cô vợ nhỏ xinh đẹp.”
“Lớp trưởng bệ hạ, nếu muốn yêu, thì cứ nhào vô.”
“Thật xin lỗi, tôi là bạn gái lớp trưởng.”
“Lớp trưởng họ đường, ngọt tới điên đảo.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.