Ban đầu chỉ là những người cảnh giới thấp nhưng dần số người lại tăng lên. Thậm chí đến hàng năm mươi ghế ngồi cũng có người đứng dậy trong sự bỡ ngỡ của người bên dưới mà rời đi.
Ngồi ở năm mươi hàng ghế có ai không phải cường giả, có ai không biết mùi máu tanh, có ai không biết thất đại cấm địa độc ác...thế nhưng mà vẫn đứng dậy như thế. Hành động đã ra liền sẽ vẫn làm mà thôi dù có chất vấn cũng không có thay đổi được.
Đến tiền bối còn đứng dậy vì sự sống thì những tiểu bối bên dưới càng là không ngần ngại tranh nhau.
“Không đi sao ?” Tiểu Vân hắn cảm giác không khí thật sự bị chèn ép liền cười cười nhìn Tiểu Điệp hỏi.
Tiểu Điệp nàng cũng không có để ý mọi người nữa nhìn đến Tiểu Vân đáp : “Ta mới là không thèm. Ít nhất ta thà chết trong đấu còn hơn nhục nhã như vậy.”
“Nhục nhã sao ? Nếu như tất cả mọi người ở đây đều chết trận nào ai còn biết bọn người kia thế nào đâu a...khi đó sự nhục nhã lại có thể thay bằng vinh quang sống còn đâu.” Tiểu Vân hắn dù nói như vậy nhưng hắn cũng không có đứng dậy. Hắn mới là không thèm loại sống như kia.
Tiểu Điệp nàng nghe thế liền cảm giác thật như có lí. Nếu như đám người kia không bị thất đại cấm địa bắt làm trâu chó thì khi thất đại cấm địa rời đi đám người thoát ra liền sẽ có một văn khác. Dù sao ai cũng không muốn làm xấu mình, khi đó văn sẽ thành tự ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thang-cap-trong-thoi-dai-tu-tien/932383/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.