Đến trấn, mọi người đều quen thuộc ai cũng đi đổi đồ. Tiểu Vân hắn cũng không đứng yên một chỗ mà đi tham quan, tới cửa hàng vũ khí hắn liền vào nhìn một chút nhưng mà vũ khí cũng không tốt hắn liền đi ra. Hắn có ít tiền chỉ mua được một chút đồ ăn vặt và vài thứ đồ chơi cho Tiểu Điệp.
Dù đi qua cửa hàng rèn, hắn có nanh vuốt, vảy rắn có thể rèn nhưng cũng phải đi qua. Đơn giản là không có tiền, từ hiện thực Tiểu Vân hắn quyết định lần sau vào cánh cổng sẽ rút hết đồ có tiền ra. Hắn nhất định phải giàu cùng có thực lực vậy.
Đến buổi chiều, mọi người cũng đều tụ tập lại trở về. Trên khuôn mặt có người cười cũng có người không vui do đổi được đồ hoặc không. Nam thúc cũng cười, hẳn là đổi được thứ đồ gì rồi đi. Tiểu Vân hắn cũng không để ý nhiều. Đồ vật a, hắn dù không đổi được nhưng mà không gian hệ thống lại chứa không ít.
Không gian hệ thống thật sự tiện, qua mắt người khác lấy đồ mà không ai hay. Cũng không phải lấy tất cả, chỉ là có cửa hàng hiếp người quá đáng thấy hắn nghèo liền không cho vô. Hắn xin vô được liền khua đồ một chút, một chút cũng gần nửa cửa hàng thôi rồi lặng lẽ đi kèm theo hai chữ : “Đáng đời!”
Cái gì mà đừng khinh thiếu niên nghèo, 30 năm này nọ, Tiểu Vân hắn vốn không cần tới. Hắn liền trả thù ngày được.
Trở về lần này thật sự là nguy hiểm, dù sao lần trước trời chưa sáng hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thang-cap-trong-thoi-dai-tu-tien/932286/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.