“Ồ, nói không cần nói nếu chị không tiện nói, ta có chuyện phải làm, ngươi đi trước đi.” Dương Tín thấy Lý Vị Ương không nói ra được, cũng không tiện hỏi thêm, vì vậy cười nói..
"Không có gì bất tiện, nhưng tôi cảm thấy xấu hổ. Chồng tôi luôn muốn tôi giao dịch với khách hàng của anh ấy. Mặc dù hắn không phải đi cùng nhưng tôi sẽ luôn bị lợi dụng. Tôi cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều đó. Kết hôn với người Đàn ông đó."
Lý Vị Ương nắm lấy cánh tay của Dương Tín và nói, LÝ Vị Ương không thể tìm ra một lý do tốt hơn, nhưng lý do này không phải là quá đáng chút nào, sự che giấu không thể nói ra trong đó không phải một sớm một chiều, nói đến chuyện này,.
"Chị Ương sao chị không ly hôn? Ở gia thế của chị chị có thể có bất kỳ người đàn ông nào."
Dương Tín không khỏi có chút bất lực, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại muốn chia cho người khác, không phải là không đủ năng lực sao? Nếu người đàn ông của cô ấy cho ai đó xử lý vợ mình, hắn ta nhất định sẽ xử lý tên đó
“Khó nói lời nào, tôi đi trước,Dương Tín, tạm biệt.” Lý Vị Ương lên xe, lái vào chỗ đậu xe rồi bước ra ngoài, mấy người bọn họ cũng không vội vàng rời đi.
Dương Tín cũng không hỏi tiếp, nhìn vẻ ngoài đột ngột của cô ấy, cô ấy rất xinh đẹp và lại là mục tiêu tốt cho tình yêu. Thảo nào chồng cô ấy sẽ như thế này. Dương Tín lắc đầu, quay trở lại xe của mình và đợi một lúc, điện thoại reo, là tin nhắn của Trương Yến
"Dương Tín tôi đang ở đại sảnh của khách sạn, cậu có thể nhìn thấy tôi khi cậu vào."
"Tên tiểu tử này, mời cô giáo đi ăn cơm cũng không có phòng riêng!"
Yang Xin khinh bỉ chửi rủa, đi về phía sảnh của khách sạn Quảng Hải và nhìn thấy Trương Yến ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Người đàn ông trung niên bên cạnh Trương Yến hẳn là anh họ của cô, nhìn người đàn ông đối diện thì nhận ra ngay, hóa ra vừa rồi chính là người đàn ông đê tiện cùng Lý Vị Ương.
“Hì hì, có một chương trình hay để xem.” Dương Tín cười không nói, chuyện này đã trở nên đơn giản hơn, muốn thoát khỏi vị thần sa sút này không phải dễ dàng sao? Tuy nhiên, nó không thể làm tổn thương khuôn mặt của em họ Trương Yến được
Dương Tín đại khái sửa đổi kế hoạch chiều nay, sải bước đi tới, khi đến bàn, người đàn ông nhìn thấy Dương Tín sắc mặt anh ta thay đổi, nghĩ rằng người bên kia lại đến gây rối cho mình. Nhìn thấy nụ cười xấu xa của Dương Tín anh ta cảm thấy như một người đóng phim gặp một kẻ khốn nạn.
“Thưa ông, tại sao trong ví của tôi lại thiếu một ngàn tệ!” Dương Tín bước tới, đặt ví lên bàn, lạnh lùng nói.
"Ngươi!..." Nam nhân hiển nhiên biết Dương Tín tới đây làm phiền, nhưng không biết vừa mới tới đây là ai đã gặp phải kẻ lưu manh như hắn, hắn cũng tức giận đứng lên, không nói nên lời, Trương Yên. Nhìn xem, vị khách đó là Dương Tín, cô cũng rất vui mừng nhưng không ngờ tên nhóc này lại có cách như vậy
Lúc này, anh họ Trương Yến đứng dậy, nhìn Dương Tín có chút khó hiểu hỏi người đàn ông: "Hứa Thành, có chuyện gì vậy?"
"Không..." Người đàn ông tên Hứa Thành sắc mặt tái nhợt, anh ta trả lời, còn chưa kịp nói xong, Dương Tín đã nói: "Không có gì? Vừa rồi..."
Hứa Thành nhanh chóng kéo Dương Tín đến bên cạnh, Dương Tín biết rằng bên kia sẽ cho hắn tiền. Vì vậy vôi nói, Buông ra. Rõ ràng là anh nói tôi giới thiệu cho anh anh chơi xong sẽ cho tôi 5000 và bây giờ anh lại chả 4000 là có ý gì.
Giọng nói của Dương Tín rất lớn, mọi người trong hội trường trở nên yên lặng, sắc mặt Hứa Thành tái nhợt, anh ta là luật sư, anh ta biết không có lý do gì cho loại chuyện này, người ta bảo hắn lừa dối anh. Anh có thể làm gì? Luật pháp cũng vô dụng vào thời điểm này.
Anh họ Trương Yến đi tới, nhìn Dương Tín, nghi ngờ hỏi: "Cậu vừa nói cái gì?"
"Tôi không ngại nói, anh ấy nói với tôi, chỉ cần tôi giới thiệu mỹ nữ cho anh ấy trong một buổi hẹn hò, sau khi chơi xong, anh ấy sẽ cho tôi năm nghìn, hiện tại anh ấy chơi xong rồi vứt bỏ, nhưng hắn Nói không vui, chỉ cho tôi bốn ngàn, ăn nho xong mới nói nho chua, đó là sao?! ”Dương Tín nói với vẻ mặt cau có.
"Ngươi! Ngươi nói cái gì? Ta còn không biết ngươi! Nếu như ngươi nói lại, ta sẽ kiện ngươi vu oan ta!" Hứa Thành nghe được lời này vô tội hét lên.
"Chơi xong, đương nhiên không còn biết gì nữa! Có muốn ta đem cô gái đó qua không? Phỉ báng? Ngươi kiện!" Dương Tín vô tội. Bên kia biết chuyện này có thể đã chuẩn bị xong, hắn bắt đầu Người phụ nữ kia là đồng phạm của Anh ta biết rằng mình không thể thắng lần này, vì tên này đã bắt tay cô ta.
“Tôi thật xui xẻo!” Dương Tín tức giận bước ra ngoài, cầm ví tiền đuổi ra ngoài, đuổi theo người đàn ông
Dương Tín ra tới cửa không thèm để ý tới người đàn ông nữa, chỉ thấy anh ta tức giận lên xe liền phóng đi. Dương Tín quay trở lại xe của mình và gọi Trương Yến
“cô giáo, thế nào?” Dương Tín không có nói ngay, nếu không nghe thấy sẽ mặc cho em họ của mình.
“Ừm, tôi không sao.” Trương Yến bước vào Wc và ngay lập tức trở nên vui vẻ. “A! Hôm nay cậu mặc bộ đồ đó. Nó khá đẹp, nhưng lại đầy khinh bỉ!”
"Hừ, hôm nay cô giáo về nhà một mình sao? Ta sao sẽ đưa cô về dù sao tôi cũng rãnh." Dương Tín nói.
"Anh họ của tôi có xe, anh ấy sẽ đưa tôi về nhà, nhưng..." Trương Yến rất vui, nhưng hôm nay lần đầu tiên cô làm chuyện không tốt, cô cảm thấy đôi khi quá nghiêm trọng vì vậy cô cười nói: "Tôi sẽ để anh ấy đi, còn anh đưa tôi về thì sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]