Chương trước
Chương sau
Hầu Tước Voban ngăn chặn lại cảm xúc hiếu chiến nóng rực đang ngày càng mãnh liệt trong người, liếm liếm môi nhìn xung quanh.
Ở xung quanh hắn, một ngọn núi nhỏ đã đưcọ tạo nên. Nếu như có các ma thuật sư hạy kỵ sĩ, Âm Dương Sư nào ở đây, chắc chắn bọn hắn sẽ gần như phát cuồng - Một ngọn núi được làm từ thi thể của các sinh vật thần thoại bây giờ đã vô cùng hiếm gặp trên thế giới, đủ để có thể cung cấp cho bất kỳ tổ chức nào tiếp tục duy trì hoạt động và phát triển nhiều năm.
Từ Kỳ Lân, Chimera cho đến chó ba đầu, hồ ly nhiều đuôi... Từng loại sinh vật cho dù đã chết vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được ma lực tản mát ra từ thân thể của bọn chúng.
Nhưng ở đây, tất cả đều đã bị Hầu Tước tàn nhẫn giết chết. Vị Thí Thần Giả của Đông Âu lại hoàn toàn không hề có giác ngộ rằng mình vừa hủy diệt một bảo tàng quý giá đến cỡ nào, mà tiếp tục dùng ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào thanh niên tóc đen cách đó không xa.
Hắn cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.
“Ngươi có biết từ thế kỷ trước tới bây giờ, việc mà ta tiếc nuối nhất là gì không, Ma Thuật Vương?"
"... Ngươi không có bạn gái?"
Hầu Tước xạm mặt lại, giẫm chân xuống dưới, sức mạnh khổng lồ khiến cho mặt đường bị rạn nứt tan tành. Mà nhờ đó thân thể của hắn cũng vọt lên với tốc độ như tia chớp, tránh khỏi luồng sáng nóng rực bắn tới nơi hắn vừa đứng.
Con đường đáng thương lại bắt đầu tan chảy dưới sự tàn phá của hai vị Thí Thần Giả không biết bảo vệ của công.
"... Là ta chưa bao giờ có cơ hội giết chết ngươi, trả lại mối nhục của ta!"
Nụ cười của Hầu Tước vẫn khát máu và tràn đầy dã tính.
"Làm nhục ngươi?" Masamune nhướng mày. "Ý ngươi là lần mà Luo Hao đánh ngươi một trận? Tài nghệ không bằng người khác, bây giờ lại đổ lỗi lên cho ta?"
"Hừ!"
Hầu Tước không phủ nhận rằng lúc đó có thể tài nghệ của hắn không thể so sánh với giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo. Không giống như là Luo Hao được sinh ra trong một thế gia võ học, từ khi mới sinh đã được phát hiện có tư chất đứng đầu của Phương Sĩ, Hầu Tước Voban sinh ra chỉ là một đứa trẻ mồ côi phải sống lang thang, thậm chí giành ăn với chó dữ.
Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng nếu như không phải lúc đó có sự gia nhập của thanh niên trước mắt, hắn sẽ không thể thua thảm như vậy!
"Hỡi gió, hãy thổi lên!"
"Hỡi các cơn mưa, hãy đến đây, trở thành bông tuyết và gọi tuyết đến!"
— QUẢNG CÁO —
"Ta gọi gió đến, chinh phục các cơn mưa và điều khiển sấm chớp! Dù là cơn gió nóng rực thiêu đốt hay cơn gió đông lạnh đều phải nghe lệnh ta! Ta sẽ mang đến -- Cơn cuồng nộ của bão tố và những cơn sóng dữ đến nơi đây!!"
Thời tiết thay đổi.
Nếu như lúc trước là cơn mưa nặng hạt đến mức khiến người bình thường không thể mở mắt ra được, bây giờ lại là các cơn gió dần nổi lên. Từ những luồng gió nhẹ bắt đầu xuất hiện len lỏi qua các ngõ ngách trên phố, chúng bắt đầu tụ tập ngày càng mạnh, cuối cùng dần tạo thành cuồng phong cùng sấm chớp dữ dội.
-- [Storm Und Drang (Gió mạnh sóng dữ)].
Có lẽ trong tất cả các quyền năng của Hầu Tước, ngoại trừ quyền năng [Legion of Hungry Wolves] đã là tiêu chí không thể phai nhòa của hắn, toàn bộ thế giới ma thuật vẫn sẽ ghi nhớ nhất là quyền năng này.
Chiếm được sau khi tiêu diệt Dị Thần Tam Vị Nhất Thể Phong Bá, Vũ Sư, Lôi Công, quyền năng này đã sớm được Hầu Tước Voban nghiên cứu sâu sắc để có thể sử dụng lô hỏa thuần thanh vào trong cả chiến đấu lẫn sinh hoạt hàng ngày.
Từ điều tiết nhiệt độ xung quanh để cho bản thân có thể không bị ảnh hưởng bởi nóng lạnh, cho đến điều khiến khí lưu để hắn có thể đứng lơ lửng trên không trung, thậm chí là...
"Ầm ầm!!"
Đồng loạt từ bốn phương tám hướng, sấm chớp xuất hiện.
Thanh niên tóc đen dường như đã trở thành cây cột thu lôi duy nhất giữa cơn giông tố, từng vệt sáng ngoằn ngoèo lấy tốc độ mắt thường không thể phản ứng lao tới, dòng điện đủ để thiêu cháy thân thể da thịt thành than cốc lại càng được cường hóa bởi quyền năng của Hầu Tước.
Trong trạng thái bình thường, một tia sét có thể có công suất điện lên tới hàng trăm triệu volt, thậm chí có những khoảnh khắc có thể hâm nóng nhiệt độ xung quanh lên cao tới gần 30,000 độ C - gấp năm lần độ nóng của bề mặt mặt trời.
Tuy vậy, độ nguy hiểm của tia chớp lại không quá đáng sợ. Đại đa số các tia chớp đều không đánh trực tiếp vào thân thể người, mà đánh vào mặt đất hoặc vật cao ở gần đó, mà từ đó dòng điện mới lan truyền qua vật dẫn và tiếp xúc với thân thể của người kém may mắn. Cũng chính vì vậy, tỷ lệ sống sót khi bị sét đánh có thể lên cao tới 90%.
-- Đó là trong tình huống bình thường.
Tia chớp do quyền năng chiếm được từ Dị Thần lại có thể coi là bình thường sao?
Hầu Tước từng sử dụng quyền năng này của hắn để xóa sổ thành phố cảng Zadar khỏi bản đồ thế giới, kèm theo đó còn là cả một tổ chức ma thuật không hề nhỏ cũng bốc hơi khỏi nhân gian. Trong đó cũng không thiếu các ma thuật sư, kỵ sĩ cùng Đại Kỵ Sĩ, nhưng tất cả đều biến thành than cốc trước các tia chớp do Voban triệu hồi... Hoặc biến thành vài tên người hầu câm vĩnh viễn bị hắn kiểm soát.
"Ầm!!!"
— QUẢNG CÁO —
Tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Khi các tia chớp tản đi, nơi thanh niên tóc đen từng đứng chỉ còn lại một hố sâu hoắm, lờ mờ còn có thể thấy được các vệt cháy đen ở xung quanh. Dù ở cách đó vài mét, mặt đường cũng có dấu hiệu bị tan chảy do bị nhiệt độ cao ảnh hưởng, đủ để thấy uy lực của quyền năng do Hầu Tước sử dụng là lớn đến mức nào.
Nhưng trên gương mặt của Thí Thần Giả thống trị Balkans lại không hề có chút vui vẻ.
Hắn nheo mắt lại, nâng mức cảnh giác lên cao nhất. Các cơn gió xoáy cùng hạt mưa cảm nhận được ý tưởng của chủ nhân, dần dần tạo thành một lớp vòng xoáy xung quanh hắn, vừa nâng hắn lơ lửng trên bầu trời, vừa tạo thành một lớp màng bảo vệ Hầu Tước.
"... [Thần tốc]? Cũng chỉ có loại quyền năng đó mới có thể giúp ngươi né tránh được [tia chớp]..."
Con sói đang đạp giữa không khí lầu bầu.
Sau đó, bản năng được cường hóa nhiều lần của Hầu Tước phát ra cảnh báo. Thân thể của sói trắng lấy một góc độ cực kỳ linh hoạt quay ngược chín mươi độ, móng vuốt của hắn cực nhanh vung ra.
"Kengg!!"
Tiếng sắt thép va chạm.
Lưỡi kiếm đen tuyền dường như bị giấu kín trong màn đêm như một bóng ma bỗng xuất hiện, nhưng lại bị móng vuốt sắc nhọn cản lại. Từng tia tia lửa lập lòe không ngừng nhấp nháy, nhưng đều bị một vòng sáng đằng sau lưng thanh niên làm cho lu mờ.
Masamune nở nụ cười.
"Vội vã vậy, Hầu Tước? Nhưng ít nhất ta phải công nhận rằng kiến thức của ngươi đã có tăng trưởng."
"Vòng sáng đó... Văn tự Ba Tư cổ đại, đây là quyền năng mà ngươi chiếm được từ Dị Thần Verethragna?"
Hầu Tước Voban khinh thường bình luận, nhưng trong lòng cũng âm thầm đề cao độ cảnh giác.
Chỉ với lần giao thủ vừa rồi, hắn đã biết được quyền năng mới của Masamune mang lại chính là [Thần tốc]. Mà đối với loại quyền năng có thể mang đến tính linh hoạt cùng cơ động cực cao như vậy, Hầu Tước Voban lại không có quá nhiều phương pháp để đối phó... Không, có lẽ cũng không hẳn.
Con ngươi màu ngọc lục bảo của Voban lóe lên.
— QUẢNG CÁO —
Thanh niên tóc đen đột nhiên cảm thấy cánh tay phải của mình bị một loại năng lượng nào đó tác động tới, trở nên khó có thể cử động. Bắt đầu từ đầu ngón tay, rồi lan tràn lên bài tay và cả cánh tay, Masamune nhíu mày nhìn làn da của mình từng chút biến thành muối trắng, dần rơi lả tả xuống dưới.
"Dù có là [Thần tốc] cũng không thể tránh khỏi con mắt của ta, Ma Thuật Vương a." Gương mặt già nua của Hầu Tước nhăn lại. "Trận chiến của chúng ta cũng mới chỉ bắt đầu thôi... Lấy ra bản lãnh thực sự của ngươi!"
"[Eye of Sodom]? Không biết là ngươi chiếm được quyền năng này từ vị Dị Thần nào, nhưng quả thật đúng là không tệ."
Đóng thanh kiếm đen lại vào trong vỏ để nó quay trở lại trạng thái [gậy pháp sư], sau đó chuyển sang tay trái để cầm, Masamune tiếp tục bình tĩnh nhìn từng chút của cánh tay phải mình bị hóa thành muối, sau đó bị cơn gió mạnh mẽ bốn phía thổi bay mất.
Kinh Cựu Ước, Sách Sáng Thế (Old Testament, Book of Genesis) đã từng kể rằng: Khi Chúa biết tới tội ác của thành phố Sodom và Gomorra, ngài đã cử hai vị Thiên Sứ đến để trừng phạt hai thành phố này.
Hai vị Thiên Sứ được bảo vệ bởi một cư dân có tên là Lot, người đã sẵn sàng hi sinh hai đứa con gái của mình trước những cư dân tàn bạo khác của thành phố. Chính vì vậy, hai vị Thiên Sứ đã quyết định cho phép Lot cùng gia đình của hắn rời khỏi Sodom trước khi trừng phạt thành phố này.
Bọn hắn chỉ có một quy định: Đó chính là không được phép quay đầu lại trên chặng đường rời khỏi Sodom.
Tuy vậy, vợ của Lot vẫn quay đầu lại -- Và đã biến thành cột muối để trả giá cho sai lầm của chính mình. Đó cũng là nguồn gốc tên gọi quyền năng này của Hầu Tước, vì chỉ với ánh mắt của hắn, Hầu Tước có thể biến bất kỳ ai thành cột muối.
Đương nhiên, tác dụng đối với Thí Thần Giả lại yếu hơn rất nhiều.
Việc biến đổi thành muối cuối cùng cũng dừng lại khi toàn bộ cánh tay phải của Masamune đã biến mất, nhưng thanh niên tóc đen vẫn không hề quan tâm một chút nào. Hắn thú vị vung vẩy ống tay áo trống rỗng của mình trong chốc lát, thậm chí không thèm quan tâm đến gương mặt ngày càng đen lại của vị Thí Thần Giả đang ở đối diện không xa.
"Không nghĩ có ngày ta cũng có thể trải nghiệm cảm giác của Dương Quá... Nhưng may mà ở đây không có Tiểu Long Nữ."
"Gràooo!!!!"
Một người một sói lại ngay lập tức biến mất trên bầu trời, mà thay vào đó là từng tiếng nổ khắp nơi lần lượt vang lên.
Thân thể Thần Thú có được từ [Legion of Hungry Wolves] cho phép Hầu Tước sử dụng sức bật mạnh mẽ đến mức vượt qua động thái thị lực của nhân loại, lấy tốc độ cực nhanh truy đuổi theo Masamune. Nhưng mỗi khi hắn gần chạm đến được thanh niên tóc đen, vòng sáng đằng sau hắn cùng với đồ án diều hâu lại lóe lên, rồi thanh niên tóc đen lại lấy tốc độ còn nhanh hơn thế xuất hiện ở cách đó không xa.
“Ma thuật a! Đến đây, phá huỷ hắn cho ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.