Đối với vị công chúa từng là đối thủ lại nửa bạn bè kia của mình, Hoàng Tử Dên cho đến bây giờ vẫn không thể thừa nhận rằng hắn đã từng có cảm tình với nàng. Đúng vậy - Hắn là một vị Thí Thần Giả, Bạch Công Chúa là một vị Ma Nữ nổi tiếng thế giới. Hắn là kẻ đứng đầu của Royal Arsenal, Bạch Công Chúa lại từng là Nghị Trưởng của Hiền Nhân Nghị Hội, hai tổ chức căm thù nhau tại Anh Quốc. Tính cách của hai người đối lập, nhưng đồng thời cũng hiểu rất rõ nhau. Vì vậy, Alexander Gascoigne cũng biết rất rõ rằng ẩn sâu trong nội tâm của Bạch Công Chúa chính là một Ma Nữ chính hiệu, vĩnh viễn truy tìm náo nhiệt cùng mới mẻ. "Có bao giờ ngươi từng nghĩ là bởi vì ngươi quá nhàm chán nên mới không giữ chân được Alice chưa, Hoàng Tử Đen?" "Câm miệng!" "Ồ? Thẹn quá thành giận?" Nụ cười trên mặt Masamune ngày càng có vẻ trêu tức. Nhìn dáng vẻ âm trầm tức giận của Alexander Gascoigne, thậm chí đến Hầu Tước cũng giữ im lặng nở nụ cười. Đối với hắn, chỉ riêng việc phải [phối hợp] cùng với một Thí Thần Giả khác đã là một sự nhục nhã hiếm có, nên đương nhiên hắn sẽ không ngăn cản Masamune tận tình làm nhục tên đồng loại trẻ tuổi. “Ngươi quá thiếu quyết đoán, Alec.” Dùng một loại giọng điệu dạy dỗ, thanh niên tóc đen tiếp tục nói với vị Hoàng Tử Đen có bề ngoài còn lớn tuổi hơn mình vài tuổi - Cho dù trên thực tế hắn mới là người [lớn tuổi] hơn. “Nếu là ta, ta đã sớm bắt lấy Bạch Công Chúa, sau đó nhốt nàng vào hầm dạy dỗ... Một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm. Ta không tin thân thể yếu đuối của Công Chúa Alice có thể chịu đựng được lâu...” Trên trán của Hoàng Tử Đen bắt đầu nổi lên gân xanh, mà thấy vậy Masamune lại càng đưa ra đòn sau cùng vào tâm lý hắn. “... À quên, đó là điều ta đã làm.” “—- Hủy diệt hắn, [Faceless Queen]!!" Thân ảnh của Hoàng Tử Đen hóa thành tia chớp đen hòa vào bóng đêm, mà thay thế ở vị trí của hắn chính là một thân ảnh quái vật khổng lồ. Không, gọi là quái vật cũng không quá chính xác. Ngoại hình có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng người phái nữ, thân thể làm từ dung dịch nửa trong suốt với đôi cánh lớn che phủ vài chục mét, nửa người dưới là đuôi cá lơ lửng trên không trung. Gương mặt của nó lại bị che phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, dù là với tầm mắt của ba vị Thí Thần Giả ở đây cũng không thể nhìn xuyên qua được. Theo một tiếng kêu trầm thấp, người cá khổng lồ vẫy đôi cánh của mình, triệu hồi ra chi chít các cây thương từ trong hư không nhắm thẳng tới căn khách sạn bên dưới. Thêm một lần vẫy cánh nữa, các ngọn thương đồng loạt vùn vụt phóng ra. Từng ngọn thương đều lấp loé ánh sáng từ ma lực, tốc độ cùng uy thế kia khiến cho người khác tin tưởng chắc chắn rằng mỗi cây thương đều mang theo sức mạnh đủ để phá huỷ một toà nhà cao tầng. Cho dù là cả toà thành phố Nagasaki dường như đã bỏ hoang, nếu như bị Hoàng Tử Đen dùng toàn lực quyền năng như vậy thì có lẽ không lâu sau cũng sẽ chỉ còn lại đống đổ nát. Nhưng đối mặt với Alexander Gascoigne không phải là các ma thuật sư hay kỵ sĩ thông thường - Thậm chí không phải là các Dị Thần tàn phá thế giới, mà cũng đồng thời là một vị Thí Thần Giả. “Bắt đầu thôi, Hoàng Tử Đen, Hầu Tước! Để thế nhân cùng nhìn và đánh giá xem trong thế gian này, ai mới là kẻ xứng đáng để đối phó với [Thép tối cường]!” Trong tiếng cười lớn, thanh niên tóc đen giơ lên chiếc gậy pháp sư của mình, viên đá quý màu tím toả ra ánh sáng lộng lẫy. “Các tinh linh của rừng rậm, tiêu diệt nó!” Lời nói của hắn vừa mới dứt, toàn bộ thành phố đã sớm ngủ yên bây giờ lại sống dậy. Từng hàng cây vắng lặng hai bên đường lúc trước đang tung bay theo cơn gió bão lại đột nhiên vung vẩy cành lá, từng đốm sáng xuất hiện giữa các khe hở của lá Chỉ trong nháy mắt, các Fairy cùng Tree Guardian bị quyền năng [Fairy King] triệu tập đã xuất hiện trên từng ngõ ngách. Ngay sau đó chính là ma thuật — Những ma thuật tự nhiên chỉ có thể do tinh linh sử dụng giống như các dải lụa nhiều màu sắc cuốn ngược lên từ mặt đất, chặn lấy các mũi thương do mỹ nhân ngư mà Hoàng Tử Đen triệu hồi sử dụng. Từng vụ nổ liên tiếp xuất hiện với âm thanh đinh tai nhức óc, màu sắc sặc sỡ rực rỡ như pháo hoa ngày hội. Đồng thời, cùng lúc đó, Hầu Tước Voban cũng chớp lấy cơ hội này để tấn công. Thân thể của Hầu Tước dần biến đổi thành hình dáng của [sói]. Không giống như trạng thái chiến đấu bình thường khi hắn lựa chọn giữ nguyên nửa người nửa sói, lần này Hầu Tước hoàn toàn biến thành một con sói khổng lồ với chiều cao gần mười mét. Các bậc thang dưới chân hắn bắt đầu nứt vỡ vì sức nặng, ở trong trạng thái này, Hầu Tước Voban được cường hoá mạnh mẽ kể cả về thể lực, sức mạnh lẫn tính linh hoạt lên một mức kinh khủng. Trong thời gian mà ngay cả Masamune cũng không kịp phản ứng, Hầu Tước đã xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, đôi móng vuốt sắc nhọn đủ để cắt xuyên mọi kim loại ầm ầm đập xuống. Nhưng trước khi Voban có thể chạm đến góc áo của Masamune, âm thanh êm dịu dễ nghe nhưng lại tràn đầy anh khí của nữ giáo chủ đã vang lên. “Cút ra ngoài, sói hoang!” Đối mặt với bộ móng vuốt khổng lồ của Thần Thú mà Hầu Tước Voban biến thành, bàn tay của Luo Hao lại nhỏ bế hoàn toàn không cân xứng. Nhưng khi thân xinh đẹp thướt tha của nàng vung chưởng ngăn chặn đòn tấn công của Thần Thú, từng hạt cát vàng lại hiện lên tạo thành một lớp màng mỏng bao quanh thân thể của nữ giáo chủ. “Ầm ầm!!” “Gàoooo!!!” Thân thể của Luo Hao hơi hơi lung lay rồi hạ xuống, còn thân sói của Hầu Tước Voban lại bay ngược lên trên không. Ở giữa không trung, nó nhanh chóng lấy lại thăng bằng, sau đó xoay người dùng móng vuốt bám ngược vào toà nhà cao tầng ở gần đó — Móng vuốt đâm xuyên qua bê tông cốt thép, để Thần Thú sói có thể ổn định lại thân thể của mình. Từ trong chiếc miệng đầy răng nanh dữ tợn, giọng nói của Hầu Tước lại có thể được mơ hồ nghe thấy tiếng gầm gừ: “Võ Hiệp Vương!!!” “Lần trước giao thủ cũng đã hơn hai trăm năm, đúng không?” Luo Hao nở nụ cười xinh đẹp. “Phu quân chờ ta một chút, ta giải quyết con sói hoang này, sau đó cùng ngươi xử lý tên hậu bôi không biết lễ phép kia.” “Ta có ý khác... Phu nhân để ta xử lý con chó sói kia, còn ngươi dạy cho vị hậu bối kia biết thế nào là [ma thuật] có được không?” Nữ giáo chủ liếc mắt nhìn ra ngoài. Cảnh tượng pháo hoa vẫn đang liên tục nở rộ trên bầu trời, mỹ nhân ngư không lồ vung vẩy vũ khí chặt đứt hàng đàn lại hàng đàn các Tree Guardian cùng Fairy, nhưng những sinh vật kia sớm đã không biết sợ chết vẫn như là đàn kiến kéo lại gần. Cho dù là bọn chúng chỉ có thể đứng ở dưới mặt đất mà không thể bay lên không trung, nhưng ma thuật từ các Tinh Linh vẫn trở thành vũ khí sắc bén nhất, tạo nên từng vết thương nhỏ bé trên người của kẻ địch. “Hắn đang làm cái gì? Chơi trốn tìm sao?” “Ai biết...” Cuối cùng, nữ giảo chủ dù hơi khó chịu nhưng vẫn gật đầu. Nàng nhẹ nhàng chạm chân xuống mặt đất, sau đó thân mình thoắt lấy đã xuất hiện ở trên đỉnh của toà khách sạn, mắt phượng lạnh lẽo liếc về phía nào đó trong bóng tối. ... Ở một góc khác của thành phố. “Hắc, Andre cũng thật là khó tính... Tưởng rằng cố tình không để máy bay cất cánh là có thể ngăn cản ta sao? Ta không biết bay, nhưng có thể bơi a!” Thanh niên tóc vàng đắc ý nhìn xung quanh, sau đó phiền muộn liếc nhìn quang cảnh hùng vĩ trên bầu trời. “Bọn hắn thật là thiếu kiên nhẫn! Đã nói là phải chờ ta đến rồi mới bắt đầu, nhưng tại sao đã đánh nhau rồi?!” Lảm nhảm thêm một hai lời nói vô nghĩa, Kiếm chi Vương nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng bóng. “Nếu đã như vậy thì để ta cũng vào góp vui a! —- Ở đây, ta thề rằng, trên thế gian này không có vật nào ta không thể —“ “Hây a!” Âm thanh mềm mại vang lên. Kèm theo đó... Là luồng gió đông còn lạnh hơn cả những ngọn gió của Bắc Cực, nơi nó phủ đến đều bị mang lên một lớp băng dày, từ mặt đường đến các bức tường hai bên, thậm chí cả các giọt nước trong không khí đều hoá thành các viên đá nhỏ rào rạt rơi xuống. Nét cười của Salvatore Doni vẫn không có chút nào thay đổi, hắn điệu nghệ xoay người né tránh tất cả các viên đá bị đông cứng trong không khí ào ào bay tới, sau đó vung lên cánh tay. “— Chém đứt!” Như một tia chớp bạc xé đứt màn đêm. Quyền năng [Cánh Tay Bạc Xé Rách] mà Salvatore Doni chiếm được từ Dị Thần Nuadha lại một lần nữa chứng tỏ uy lực của nó. Từ trong thanh kiếm không biết lúc nào đã xuất hiện trên tay Kiếm chi Vương, luồng kiếm khi mạnh mẽ xé rách cơn gió đông cứng lạnh buốt đang lao tới, đồng thời cũng xé rách mặt đường cùng cả con phố ra làm đôi, chỉ để lại một khe hở sâu hoắm cùng với từng luồng nước phóng lên từ đường ống bị chặt đứt bên dưới. “Oa oa oa oa!” Khi luồng kiếm khí kéo ra xa chặt đứt một góc của căn nhà cuối con đường, thân hình nhỏ nhắn của tu nữ cũng nhảy vội ra, tránh thoát kiếm khi trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Aisha chật vật đứng dậy, phủi lấy bụi đất bám vào trên bộ váy của mình, sau đó ngại ngùng giơ tay chào thanh niên tóc vàng: “Này! Rất vui được gặp ngươi, Salvadore Toni!” Nụ cười trên mặt Kiếm chi Vương hơi cứng lại trong nháy mắt. Nhưng ngay khi chớp mắt đó trôi qua, hắn đã lại tiếp tục khoe hàm răng trắng bóng, cởi mở cười nói: “Ngài chắc hẳn là vị Thí Thần Giả thứ tư - [Yêu Tinh Nữ Vương] Aisha! Ha ha, đến đây là quá đúng rồi, cảm ơn ngươi bạn thân của ta!” Câu nói cuối cùng là hắn hướng về bầu trời hô lớn — Không cần biết có ai nghe được hay không, đặc biệt là trong hoàn cảnh cả thành phố vẫn đang bị bao phủ bởi tiếng nổ liên miên cùng tiếng sụp đổ của kiến trúc. “Bạn thân của ngươi?” Tu nữ Ấn Độ lộ ra vẻ mặt khó hiểu. “Nhưng Master nói rằng hắn muốn nhờ ta đối phó với một kẻ [ngu xuẩn phiền phức không biết điều]... Đó là đang nói đến ngươi sao?” “Master... của ngài?” Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]