Bệnh viện tâm thần Thái An.
"Người đã ngủ rồi sao?" Lâm Yêm liếc nhìn qua khe cửa sắt, nhìn thấy dì Trần đang nằm nghiêng mình trên giường, bên cạnh giường là giá truyền dịch, bình dịch bên trên đã vơi đi một nửa.
Viện trưởng theo sát phía sau, cung kính đáp: "Uống thuốc xong đã ngủ, tiểu thư."
"Bà ấy chủ động uống thuốc?"
Bác sĩ cười gượng: "Chúng tôi nghiềng thuốc trộn lẫn vào thức ăn, không thì bà ấy cũng không chịu uống."
Đôi lông mày Lâm Yêm bao phủ một tầng sầu não: "Bà ấy có cơ hội bình phục hay không?"
Viện trưởng tuổi ngoài 40, trước khi theo nàng cũng là chủ nhiệm chuyên khoa não của một trong ba bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất nước, lắc đầu nói: "Rất xa vời, ở tuổi của bà ấy, chỉ có thể cầm cự, giảm bớt tần suất tái phát."
Lâm Yêm cũng được xem như một nửa bác sĩ, bảy năm trước nàng nhờ người tìm kiếm bà ấy, bà ấy lúc đó còn điên loạn hơn bây giờ nhiều, nằm co ro dưới gầm cầu, đừng nói nhìn ra nhân dạng hay không, căn bản chẳng giống người.
Trong bảy năm này nàng đã dùng tất cả biện pháp chữa trị cho bà, các loại thuốc thường, thuốc đặc trị, vật lý, tâm lý, các loại thuốc tiên tiến đã và đang được nghiên cứu, dì Trần cũng chỉ dừng ở mức lúc thì tỉnh táo, lúc lại phát bệnh, chưa đủ điều kiện để một bệnh nhân tâm thần xuất viện, mà tuổi của bà ấy càng lúc càng tăng, các loại biến chứng cũng theo thời gian xuất hiện, cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-than-ai-phap-y-tieu-thu/2266665/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.