Nghĩa trang liệt sĩ
Hai người đánh ngất tuần tra viên gác đêm, lợi dụng không gian ẩn mình vào bóng tối.
Tống Dư Hàng cầm xẻng xúc lớp đất bùn dưới chân lên cho đến khi chạm đến chiếc quan tài được đúc bằng bê tông cốt thép.
Cô thở hổn hển, mất hồn nhìn bức di ảnh khắc trên tấm bia mộ.
Kinh Trập: "Hay là.... thôi đi."
Suy cho cùng những hành động thế này là đang quấy nhiễu nơi an nghĩ của người đã khuất.
Tống Dư Hàng cắn răng, đỏ mắt giật cái bình trong tay anh, bắt đầu đổ chất lỏng bên trong ra.
"Lâm Yêm muốn trách thì anh cứ đổ lỗi hết cho tôi, chờ đến khi vụ án kết thúc, chờ đến khi tôi lo liệu xong hậu sự của mẹ tôi, tôi sẽ theo bồi tội cùng cô ấy."
Đến lúc này, cô vẫn còn sót lại một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng người nằm trong quan tài không phải Lâm Yêm.
Lâm Yêm chỉ đang giả chết trốn ở đâu đó hoặc có rất nhiều lí do bất đắc dĩ không thể lộ diện gặp cô.
Axit đặc nhanh chóng ăn mòn lớp bê tông, âm thanh "xì xì xì" khe khẽ vang lên, một luồng hơi gay mũi bốc lên, bề mặt bê tông rắn chắc xuất hiện nhiều vết lõm.
Tống Dư Hàng cầm xẻng đập mạnh, lớp đất đá lần lượt đổ vỡ, Kinh Trập nhìn thấy cô như vậy chỉ có thể lắc đầu thở dài, giúp cô một tay.
Chẳng mấy chốc, chiếc quan tài đen ngòm trở nên rõ ràng trước mắt.
Kinh Trập cầm lấy cờ lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-than-ai-phap-y-tieu-thu/2266627/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.