Vì không muốn gây thêm phiền phức cho Quý Cảnh Hành, Tống Dư Hàng đã chuyển về nhà, Tiểu Duy vẫn còn chưa bình phục, mẹ Tống ở lại bên đó chăm sóc cho đứa nhỏ. Việc cô sống một mình, đối với họ mà nói sẽ an toàn hơn nhiều.
Tống Dư Hàng vừa bước vào cửa, đã bị khung ảnh bên cạnh di ảnh của ba và anh trai làm khoé mắt cay nồng, cô đặt đồ xuống, đi đến cầm lên như muốn phá vỡ nó nhưng cuối cùng lại không đành lòng, vành mắt dần đỏ lên, ôm bức di ảnh vào trong lòng, cọ gương mặt mình vào gương mặt lạnh lẽo của Lâm Yêm.
Một lúc lâu sau cô mới mang khung ảnh cẩn thận đặt lại chỗ cũ, thắp ba nén nhang cho cô gái đang cười tươi như hoa kia.
Chiếc vòng đặt trước hương án hấp dẫn ánh mắt cô, đây chẳng phải của mẹ cô sao?
Tống Dư Hàng cầm lên xoa xoa, khóe môi hiện lên một nụ cười lại chậm rãi đặt về vị trí cũ.
Trong ba ngày chờ đợi thông báo cô cũng không quá nhàn rỗi, nhín chút thời gian thu dọn nhà cửa, sắp xếp phòng ngủ thành một căn phòng tối tương tự căn gác mái trong biệt thự của Lâm Yêm.
Chiếc giường đơn đẩy vào phía trong cùng, một mặt tường trống đính một tấm bảng trắng, rèm cửa che nắng mua loại vải dày hơn, bên trong căn phòng không có ánh sáng sẽ thuận tiện hơn cho việc rửa hình, cũng khiến cô có cảm giác an toàn.
Ngoại trừ bàn ghế và tủ quần áo cần thiết, phòng ngủ cô gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-than-ai-phap-y-tieu-thu/2266616/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.