Hai người đi ra từ cửa sau ngôi nhà, Khố Ba đỡ ông ngồi vào trong xe.
"Tôi không hiểu, nếu biết anh ta sa sút tinh thần như thế, tại sao lúc trước ngài không ngăn cản anh ta?"
Ông lão ngồi ổn, cất cây gậy, mặc áo khóa vào.
"Suy sụp cũng tốt, tuyệt vọng cũng tốt, một núi không thể chứa hai hổ, nếu như cậu ta thành công, chẳng phải tôi sẽ gặp nguy hiểm?"
Khố Ba vòng lên trước mở cửa ngồi vào ghế phụ, quay đầu lại nhìn.
"Vậy sao ngài còn đưa hàng mẫu cho anh ta?"
"Dù sao cũng giúp tôi giải quyết mối phiền phức Tống Dư Hàng, nhất định phải có chút khen thưởng, chỉ là hàng mẫu, không có công thức chế tạo cũng vô dụng."
Được ông lão thức tỉnh một chút, Khố Ba đột nhiên hiểu ra.
"Cái người cảnh sát Tống kia là trở ngại lớn nhất của chúng ta ở Cục thành phố, không có cô ta, hẳn sau này xuất hàng vận chuyển sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Ông lão mở mắt, bên trong chợt lóe lên một tia sắc bén.
"Thế thì cũng chưa chắc, dù sao bọn họ cũng không hoàn toàn là người của chúng ta, nửa tháng sau đợt vận chuyển kia rất quan trọng, chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ."
Khố Ba gật đầu: "Vâng."
•
Biệt thự Lâm gia
Lâm quản gia nhẹ nhàng đánh thức Lâm Hựu Nguyên.
"Lão gia, thiếu gia đến thăm ngài."
Lâm Khả mang theo hai hộp quà đứng bên cạnh giường, thấy ông từ từ tỉnh lại, vội vàng đặt xuống túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-than-ai-phap-y-tieu-thu/2266614/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.