Chương trước
Chương sau
Lúc Lâm Yêm ngủ, cô bé nhặt ve chai cũng thu hoạch lần cuối cùng trong ngày, đêm khuya trước cửa Bar, nơi này thường rất nhiều người say xỉn lui tới, cũng dễ dàng tìm được chai bia rỗng bị vứt đi, nó có giá hơn chai nhựa nhiều.
Nữ hài tử ngồi ở góc đường canh một lúc lâu, thấy gã đàn ông đặt chai bia ở cầu thang, đứng dậy nghiêng ngã lảo đảo rời đi.
Nàng chạy tới nhặt nó lên, thấy bên trong rỗng tuếch liền chuẩn bị ném vào sọt của mình, bất chợt tay bị người nắm thóp.
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu, là người đàn ông say khước vừa rồi, không biết ông ta trở lại khi nào, chỉ thấy hắn nắm chặt cổ tay cô bé đẩy người áp vào tường, mùi rượu phả ra vây sát mặt nữ hài.
"Tiểu muội muội.... lớn lên cũng được đấy..... bồi.... ca ca uống mấy ly...."
"Biến.... cút ngay.... nếu không thả ra.... tôi.... tôi sẽ la lên!" Nữ hài khiếp sợ đến muốn khóc thét, liên tục dùng tay đẩy hắn, nhưng khí lực cách nhau quá lớn, cho nên bị chiếm tiện nghi không ít.
Nàng khóc la cứu mạng, mọi người đứng xung quanh dừng lại chỉ tổ một trận cười vang.
Gã đàn ông càng thêm một tấc lại tiến một thước, giở trò: "Tiểu muội muội.... theo ca ca.... ăn sung mặc sướng...."
Nữ hài cắn chặt môi, nghiêng đầu sang một bên, nước mắt rào rạt rơi, ngay lúc nàng dự định cắn lưỡi, trước người chợt nhẹ đi, người đàn ông bị ai đó mạnh mẽ kéo ra.
Hắn loạng choạng bò dậy từ trên đất chửi bới: "Mẹ nó... đồ chết tiệt... ngươi là ai.... dám đánh lão tử."
Người đứng trước mặt hắn dáng người cao lớn, vai rộng, mặc một chiếc áo khoác bình thường, đội mũ lưỡi trai, trong tối khó nhìn ra biểu cảm, chỉ nghe thấy giọng nói trầm đục có chút khàn khàn.
"Cút."
Bên dưới mũ lưỡi trai chỉ lộ ra bộ râu xồm xàm dưới cằm, người đàn ông nuốt nước miếng, không chịu khuất nhục muốn tiến đánh lại bị người nọ một chiêu vật ngã xuống đất, ôm bụng rên rỉ.
Người nọ nhặt chai bia trên đất đi về phía nữ hài, nữ hài nuốt khan lui về phía sau.
"Của ngươi."
Tiếng bước chân dừng lại, trước mặt xuất hiện bóng đen, người nọ vươn cánh tay cơ bắp, nơi bắp tay tựa hồ lộ ra một hình xăm, dưới ánh trăng mờ ảo, không nhìn rõ được hoạ tiết của hình xăm đó là gì.
Nữ hài vẫn chưa hoàn hồn, không dám cầm lấy.
Nam nhân lui về sau một bước, để chai bia trên đất, xoay người rời đi.
Nữ hài lúc này mới tỉnh mộng, hai bước đuổi theo: "Cám.... cám.... ơn."
Nam nhân vẫn tiếp tục đi về trước không dừng lại.
"Đại.... đại thúc...." Cô bé ngân giọng hô lớn: "Ngài.... Ngài tên gì? Ta.... ta nhất định sẽ báo đáp."
Nam nhân quay đầu, nữ hài dường như nhìn thấy khóe môi trót hạ cong cười, giọng nói vẫn như cũ.
"Cứ gọi ta là người hảo tâm, chúng ta sẽ lại gặp."
Ông để lại một câu không chút manh mối sau đó cất bước rời đi, nữ hài sửng sốt đứng tại chỗ một lúc lâu, nhặt lên chai bia thuỷ tinh bỏ vào sọt, sợ sẽ lại gặp gã biến thái nào đó nên cũng vội vã chạy về nhà.
"Meo ----" Người hảo tâm đi không bao xa lại dừng bước nhìn cô mèo đáng yêu, nó có bộ lông màu vàng, trông bộ dáng giống như lưu lạc khá lâu rồi, màu sắc lông nó có vẻ ám bụi, gầy trơ xương, lê từng bước trên đất hữu khí vô lực kêu lên.
Nam nhân cúi người, ôm nó lên, nhẹ vuốt ve đầu nó: "Mèo con đáng thương, ta tới giúp ngươi đây."
Bàn tay đang nắm sau cổ nó, chợt phát lực, con mèo giãy dụa, kêu rống thê lương, bốn móng vuốt không ngừng huơ loạn trong không trung, thẳng đến khi máu chảy ra từ miệng nó, kết thúc sinh mệnh, là đang còn sống bị người bóp đến chết.
"Tiểu khả ái, sống mà thống khổ như vậy để làm gì, nhưng không sao, ta sẽ giúp ngươi giải thoát."

Trong xe rất hẹp, đêm xuống nhiệt độ giảm dần, xe lại chết máy không hoạt động nên điều hoà cũng chết theo, Lâm Yêm ngủ không an ổn, trong lúc ngủ mơ cũng gắt gao nhíu mày.
"Chị, hai người đến bệnh viện rồi sao?" Tống Dư Hàng đứng bên ngoài gọi điện thoại.
Quý Cảnh Hành một tay ôm Tiểu Duy để Bác sĩ tiêm thuốc, một tay nghe điện thoại: "Đến rồi.... Cảm ơn em, Dư Hàng...."
"Không có việc gì, đến bệnh viện là tốt rồi." Tống Dư Hàng tay còn lại cắm vào túi quần, nghe nàng nói như vậy lòng cũng nhẹ đi không ít, đưa ánh mắt liếc nhìn vào trong xe, Lâm Yêm vẫn còn đang ngủ.
"Người vừa rồi.... là đồng sự của em sao?" Đêm tối tự dưng hai thanh niên tây trang giày da trẻ tuổi đến gõ cửa nhà nàng khiến nàng lo lắng sợ hãi không thôi, đến khi đối phương nói ra cái tên Tống Dư Hàng, cũng nói là phụng mệnh tiểu thư đến đưa mẹ con các nàng đến bệnh viện, Quý Cảnh Hành lúc này mới bắt đầu bán tín bán nghi mà ôm Tiểu Duy theo bọn họ xuống lầu, một chiếc limo đã đứng chờ sẵn ở ven đường.
Trên đường đi, hai người trẻ tuổi một người lái xe một người ngồi nghiêm chính luôn kính cẩn với nàng, thậm chí còn liên lạc với Trưởng khoa Nhi đồng, cho nên Quý Cảnh Hành đến bây giờ mới kịp hốt hoảng hồi phục tinh thần.
--- Em ấy khi nào lại giao hảo với người có quyền thế như vậy?
Tống Dư Hàng tay đổi tay cầm điện thoại, nhỏ giọng nói: "Ân, là đồng nghiệp của em, chúng em đang ở Tỉnh phá một vụ án, xe hỏng rồi, phải đỗ ở giữa đường...."
Quý Cảnh Hành không dấu vết nhẹ thở ra: "Đêm hôm khuya khoắc, cũng vất vả hai người, Dư Hàng, thay chị nói lời đa tạ với bạn của em."
Tống Dư Hàng vừa nghe liền cười cười: "Dạ được, cô ấy thẳng tính nghĩ sao nói vậy, vừa rồi còn mới nói với em không cần cảm ơn."
Quý Cảnh Hành gật đầu, Bác sĩ lấy máu đi xét nghiệm, nàng cũng ôm Tiểu Duy đứng dậy, nên tắt điện thoại rồi.
"Được, vậy hai người.... trên đường cẩn thận."
"Ân, chị yên tâm, nhớ nói cho em biết tình hình của Tiểu Duy, gặp lại sau nha."
Sau khi tắt điện thoại, Tống Dư Hàng kéo cửa xe bước vào trong, gió lạnh ùa vào khiến Lâm Yêm vô thức cuộn tròn, ôm chặt cánh tay mình, quần áo vừa rồi dùng để ném cô rơi dưới gầm xe.
Tống Dư Hàng quay đầu nhìn thoáng qua, duỗi cánh tay dài nhưng không tới, đành phải xuống trở lại, mở cửa sau, cúi người nhặt quần áo lên.
Lâm Yêm đang ngửa đầu ngủ, một tay lót sau ót, một tay khác vây ôm chính mình, tư thế ngủ không được tao nhã cho lắm, đai lưng chạy quá khỏi rốn, một chân đạp dưới làn xe giẫm lên đúng số quần áo rớt bên dưới.
Tống Dư Hàng tiến không được mà lùi cũng không xong, Lâm Yêm lúc này như nói mớ: "Lạnh...."
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là cúi người muốn nhặt áo khoác dưới chân nàng lên, lấy lên được một nửa thì Lâm Yêm dường như cảm nhận, khó nhịn hừ hai tiếng, quay mặt đi, chân rơi xuống sàn xe giẫm mạnh hơn.
Tống Dư Hàng bất lực đỡ trán, trên người cô hiện không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc áo ngắn tay, không biết phải đắp gì cho nàng nữa?
Hơn nữa Lâm Yêm bệnh chưa khỏi, để mặc nàng lạnh như vậy cũng không tốt, vạn nhất bị đóng băng luôn thì sao, dù sau cũng là do cô đưa nàng theo.
Tống Dư Hàng đấu tranh tâm lý rất lâu, ánh mắt buông xuống cổ chân nhỏ xinh của nàng, dưới ánh trăng như được phủ một tầng men sứ, trông tinh mỹ lại mê người.
Dây giày cao gót lỏng lẻo quấn quanh mắt cá, Tống Dư Hàng muốn tháo ra cho nàng, thuận tiện nhặt quần áo lên, nghĩ như vậy, cô liền đưa tay nhẹ nắm cổ chân nàng, giống như chạm vào ngọc bảo, cô cơ hồ có chút bối rối cầm lòng không được.
Bầu không khí an tĩnh đan xen tiếng hô hấp, Lâm Yêm nhắm mắt ngủ say, cô lại xuất hiện một loại xúc cảm như mình đang làm chuyện xấu hổ, cứ như vừa nhìn thấy thứ không nên nhìn, chạm vào thứ không nên chạm.
Tống Dư Hàng vội dịch khai tầm mắt, âm thầm điều chỉnh hô hấp, cúi người nhặt quần áo dưới chân nàng, Lâm Yêm vốn không ngủ trầm, huống chi nàng lại ba lần bốn lượt mở cửa xe, nhấn chân liền tung cước, nhắm thẳng vào đầu gối Tống Dư Hàng.
Tống Dư Hàng đột nhiên không kịp phòng bị, dưới chân thoát lực, nghiêng người về trước, lập tức đỗ ngã về phía nàng.
Lúc muốn ngồi dậy đã không kịp rồi, toàn bộ băng ghế phía sau đều đã bị Lâm Yêm chiếm trọn, tay cuống quýt muốn chống đỡ bả vai nàng tránh việc hai người tiếp xúc thân mật, ai ngờ một chưởng phóng xuống đã có chút cảm giác không đúng, sao thứ cô chạm vào lại có cảm giác tốt như vậy, mềm mềm rất đàn hồi, đặc biệt là khoảng không tối mịt không thấy rõ năm đầu ngón tay, thứ cảm giác này quá mức mỹ diệu, thế cho nên một dòng điện lưu kỳ quái nháy mắt xông thẳng lên đỉnh đầu, khắp người cô tê mỏi quên việc phản ứng.
Đáng thương cho Lâm Yêm bị người chộp ngay bộ nhạy cảm, vất vả lắm mới khôi phục tinh thần, chậm rãi rũ mắt nhìn xuống, lúc dừng trên đôi bàn tay cô, nàng nghiến răng nghiến lợi.
"Tống! Dư! Hàng!"
Chát.... chát.... Tống Dư Hàng bụm mặt nhảy khỏi xe, Lâm Yêm mười ngón tay đều in trên mặt Tống Dư Hàng, khắp gương mặt cô vừa nóng vừa đau rát, cũng tức giận vứt ném quần áo cho nàng, phanh một tiếng đóng sầm cửa ở ghế điều khiển.
"Hảo tâm lại được coi là lòng lang dạng thú."
Lâm Yêm khoác áo sâu kín ngồi dậy: "Tống đội a, may là chị không phải nam nhân, nếu không đã sớm bán thân bất toại."
Tống Dư Hàng hừ lạnh một tiếng, cầm lấy hộp thuốc Lâm Yêm ném kèm theo, bật lửa, hên là cách hai người là một chiếc ghế tựa, Lâm Yêm nhìn không tới được nét ửng đỏ trên gương mặt cô.
"Vậy sao! Lâm pháp y cùng lúc quen 5 người mà còn để tâm tiểu tiết này nọ."
Giọng nói của cô không mặn không nhạt, mở kính cửa xe để làn gió đêm thoang thoảng giúp mình hạ nhiệt.
"Quen thì quen, đó là chuyện ngươi tình ta nguyện, nhưng nơi này là hoang sơn dã lĩnh, Tống đội nếu muốn làm gì đó mờ ám với tôi, chỉ sợ bản thân vô lực phản kháng."
Giọng nói nàng càng nói càng trầm, mang theo vài phần lười biếng chưa tỉnh táo, thanh âm sột soạt phát ra ở băng ghế sau, cũng không biết nàng đang làm gì, là đang buộc giày cao gót hay đang mặc quần áo, là bởi vì không thấy nên mới khiến đầu óc cô mơ màng.
Tống Dư Hàng cảm thấy bức bối nhưng không dám quay đầu, điếu thuốc trên tay lại sắp năng bỏng ngón tay cô, cô ấn dúi gạt tàn thuốc, lúc này mới mở miệng.
"Tôi trong lòng Lâm pháp y chính là loại người đó?"
Lâm Yêm chống cằm, sâu kín nhìn qua, đáy mắt liễm diễm thuỷ quang: "Ai nói không phải, rốt cuộc thì chị cởi quần áo tôi cũng không phải một hai lần."
Cho dù không quay đầu lại cô cũng biết ánh mắt kia đang dán chặt trên người mình, cũng có thể tưởng tượng ra được lúc nói những lời này gương mặt nàng có bao nhiêu vũ mị, còn lời giải thích của chính mình lại có bao nhiêu gượng ép.
"Đó.... đó là chuyện ngoài ý muốn."
Lâm Yêm cười khanh khách, phía sau truyền đến âm thanh sột soạt, nàng ngồi dậy, bò lên vị trí bên cạnh ghế lái, nghiêng đầu nhìn cô.
"Chị không còn nhỏ đâu nha, thừa nhận bản thân có dục vọng khó đến như vậy sao?"
Vấn đề này quá mức nan giải, Tống Dư Hàng không phải thánh mẫu, nữ nhân thành niên sẽ có sinh lý xúc động khác thường, cô cũng vậy. Chẳng qua là dùng nắm đấm để phát tiết hay tự chính mình giải quyết, nói thật cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày cùng Lâm Yêm thẳng thắng nói về vấn đề này, huống chi nó lại ẩn chứa rất nhiều thâm tàng, cả người cô chợt phát lạnh.
Cô ngẩn đầu đón nhận ánh mắt nàng: "Có, nhưng tuyệt đối không phải cùng nữ giới."
Lâm Yêm sửng sốt một lúc, chợt cười đến sảng khoái: "Tôi có nói là với nữ nhân đâu? Hay là nói...."
Sóng mắt nàng nhẹ nhàng lưu chuyển nhìn sang, khoé môi ngậm cười.
"Tôi vừa nói đến dục vọng, điều Tống đội nghĩ đến cư nhiên là...."
Xưng hô "Tôi" nàng còn chưa nói ra miệng, Tống Dư Hàng đã lạnh lùng ném lại một câu: "Tôi đi sửa xe." Sau đó lập tức đẩy cửa bước ra, căn bản không cho nàng cơ hội nói tròn câu.
Lâm Yêm nhìn cô nhấc lên cabin, nét cười trên môi càng trở nên ý vị.
Nàng ngáp một cái, lại nằm xuống, lòng thầm nghĩ vậy ra đùa giỡn Tống Dư Hàng lại vui vẻ như vậy, nhưng điều nàng không nhĩ đến chính là, chỉ với một câu nói trêu đùa với lửa sẽ có ngày nàng bị chết cháy như một lời sấm truyền.

"Sao bây giờ mới đến? Còn nửa giờ nữa đã thay ca rồi." Nữ nhân nói, mở ra cửa bên hông, tránh khỏi camera trên hành lang, đón người vào trong.
Nam nhân thân hình cao lớn thoáng cúi thấp đầu, trên lưng hắn là một balo du lịch cỡ lớn, giọng nói trầm ổn.
"Không vội, nửa giờ là đủ rồi."
Một thân thể sắp được đưa đi hoả táng lẳng lặng nằm trên giường trong nhà xác, nữ hài khuôn mặt tái nhợt, không huyết sắc, khoảng tầm mười mấy tuổi, dáng người cân đối.
Nam nhân đi một vòng quanh chiếc giường, gần như mê muội mà nhìn chằm chằm di thế của nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên da thịt lạnh lẽo, mỗi cộng lông tơ trên người hắn đều gần như phản ứng.
Hắn khó tránh khỏi thở dài: "Quả là một kiệt tác nghệ thuật."

"Kết quả đối chiếu DNA khi nào có?"
Bởi vì Hạ Miên khả năng bị người sát hại đã bị loại bỏ, mục đích của cô cùng Lâm Yêm lần này chính là lấy được DNA của người Dượng để đem ra so sánh.
Quá trình tra hỏi khẩu cung, người đàn ông đó cũng không che dấu gì, dáng người hắn nhỏ gầy, tựa vào lưng ghế, trong tay cầm một tách trà, da tay thô ráp, che kín vết thương lớn nhỏ, vừa nhìn liền biết nó được tạo ra do công việc làm thợ mộc lâu năm.
Biểu hiện của hắn cũng không hề khẩn trương khi bị cảnh sát thăm hỏi, bởi thế nên không có điểm mấu chốt nào để Tống Dư Hàng chú ý.
Hơn nữa hắn còn có chứng cứ không có mặt ở hiện trường, mỗi ba tháng hắn trở về nhà một lần, có vé xe lửa chứng minh, từ sáng đến tối, khoảng thời gian đó Hạ Miên đều đi học.
Hắn không có thời gian gây án.
"Nhanh nhất cũng phải 24 tiếng."
Tống Dư Hàng gật đầu: "Được, làm phiền mọi người."
"Nào có, Tống đội quá khách khí, hiếm khi có được một lần lên tỉnh, chi bằng tìm Triệu Cục ôn chuyện đi?"
Sở cảnh sát tỉnh tuỷ Tống Dư Hàng đã đến không ít lần, đã là gương mặt thân quen rồi.
Tống Dư Hàng hơi mỉm cười: "Còn không phải đang thụ lý vụ án sao, chờ sau khi phá xong sẽ tới bái phỏng Triệu Cục lão nhân gia cũng không muộn."
Sau đó cô lại chào hỏi mấy câu với người quen rồi thì ra khỏi đại sảnh, ấn nút trên tai nghe điện thoại.
"Hắn đã ra ngoài."
Lâm Yêm đang đứng ở sạp báo vệ đường đọc báo, đưa tiền cho lão bản: "Của ông đây."
Nói xong, nàng che che giấu giấu đuổi theo người đang đi phía trước.
Lâm Yêm nhỏ giọng, miệng không động nhưng vẫn có thể phát ra tiếng: "Không phải nói ông ta có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường? Sao phải theo dõi?"
Tống Dư Hàng đứng bên đường mua vài thứ: "Nhắc đến việc Hạ Miên chết, hắn một chút cũng không bất ngờ gì, đều ra vẻ thờ ơ giống hệt Vương Tú Trân, nhưng khi nói đến việc nàng mang thai, hắn ngược lại có chút kinh ngạc, nếu là người bình thường nhất định đã bỏ qua, nhưng hắn lại cố tình xoa xoa bàn tay mình, đây là biểu hiện của sự tự trấn an."
Lâm Yêm tặc lưỡi: "Tôi theo dõi hắn, vậy chị làm gì?"
Tống Dư Hàng tiếp nhận ly sữa đậu nành chủ quán đưa tới, nhấp một ngụm: "Tôi? Tôi đi dạo chợ một vòng."
"Theo dõi người sống là công việc của chúng ta không phải sao?"
Lâm Yêm nghe bên kia điện thoại nào là: Bánh bao đây, sủi cảo nóng hổi. Rồi gì mà Bánh quẩy. Nghe mà ngứa cả răng.
Tống Dư Hàng hơi cong khoé môi: "Là cô muốn theo tôi đấy thôi, cho nên phải phục tùng mệnh lệnh của lãnh đạo."
Lâm Yêm thiếu chút nữa buông miệng mắng mỏ.
Người đàn ông đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, nàng tốc biến tựa vào cây liễu ven đường, nháy mắt từ trong túi móc điện thoại ra, lớn tiếng nói.
"Cưng à ~~~"
Người đàn ông xoay trái phải tìm kiếm một hồi, thấy không có gì khả nghi, trong đám đông chỉ có một cô gái tuổi thanh xuân đang cầm điện thoại gọi điện, nhìn bộ dáng nũng nịu như đang nói chuyện với người yêu, còn phát ra tiếng cười khanh khách.
Dáng người nàng quả thực chói mắt, ông ta không khỏi luyến tiếc nhìn thêm vài lần mới xoay người tiếp tục đi.
Lâm Yêm nháy mắt thu lại tươi cười, nàng cảm thấy Cảnh cục Giang Thành không chỉ cho nàng tầng suất làm việc dày đặc còn khiến nàng bộc lộ kỹ năng diễn xuất rất thuần thục.
Tống Dư Hàng an tĩnh nghe xong một câu này, có chút buồn cười: "Cô xem, đấy là lý do vì sao tôi muốn cô theo dõi ông ta."
Đầu tiên từ ngoại hình đến cử chỉ lời nói, Lâm Yêm tuyệt đối khiến đối phương lâm vào điểm mù, vô hại hơn nhiều so với cô, hơn nữa khả năng tuỳ cơ ứng biến của nàng so với Tống Dư Hàng không hề yếu nhược.
Lâm Yêm nghiến răng nghiến lợi tiếp tục đi về phía trước: "Tôi tin chị mới lạ, chờ phá xong vụ án, chúng ta phải hảo hảo mà tính sổ. Tống! Cảnh! Quan."
-----------------
-----------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.