4 tiếng qua đi, khám nghiệm tử thi kết thúc. Lâm Yêm bỏ xuống dao phẫu thuật, sau lưng đã ướt đẫm: "Xong, đã lấy mẫu đủ cả rồi chứ?" Một trợ lý Pháp y gật đầu: "Dạ, lát nữa sẽ đưa đến phòng hoá nghiệm." "Ghi chép?" Nàng nhìn sang Đoạn Thành, cậu vỗ phạch phạch Camera: "Không thành vấn đề, đều ở đây." Nàng hơi nâng cằm tỏ rõ đã biết, xoay người, ném bỏ bao tay vào sọt rác, lúc cúi đầu trong nháy mắt, có chút hoảng thần. Từ góc độ của cậu ta nhìn qua, sườn mặt của Lâm Yêm dưới ánh đèn trắng sáng quá mức tái nhợt. Đoạn Thành thấy nàng bất động liền hỏi: "Pháp y Lâm?" Lâm Yêm quay đầu nói: "Mô phổi, tim, gan của nạn nhân, cùng với tuỷ xương và dịch tuỷ răng mang đi xét nghiệm tảo cát*." (* Tảo cát: hay còn gọi tảo Silic, được dùng phổ biến để quan trắc các điều kiện môi trường trong quá khứ và hiện tại, đặc biệt liên quan đến các thành phần chất lượng của nước.) Phương Tân hơi chút chần chừ: "Xét nghiệm tảo cát phải đưa lên tỉnh." "Bao lâu thì có kết quả?" "Chắc khoảng hai ngày hoặc lâu hơn." "...." Lâm Yêm hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn mắng chửi người: "Một việc đơn giản như vậy, năm hai Đại học tôi đã làm qua rồi, các người còn phải chuyển đến tỉnh, sao không chuyển thẳng đến Trung Ương luôn đi?" "Không dối gạt chị, Tổ điều tra chúng ta kinh phí có hạn, nhân lực cũng không nhiều, đến cả thi thể mấy vụ án giết người trước kia đều phải uỷ thác bên thứ ba tiến hành nghiệm thi, không phải làm không được mà là...." Một Pháp y khác tiếp lời. Lâm Yêm chán nản nhíu mày: "Chung quy chính là tiền chứ gì, vậy thì dễ thôi, tôi đi nghỉ ngơi trước, các người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi." Nàng ngửa đầu ra sau, duỗi thẳng cái eo, vênh váo hất cằm bước ra ngoài. Lưu loát cởi ra bộ quần áo ám đầy mùi xác chết vứt đi, Lâm Yêm bước vào dưới vòi sen phòng tắm, nhiệt độ nước rất lạnh, lúc tia nước xối thẳng xuống người nàng cũng là lúc thân thể nàng rùng mình rét run, một tay chống đỡ vách tường, chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Năm phút sau, Lâm Yêm lau tóc bước ra, từ trong túi lấy chai nước hoa đắt đỏ phun xịt vô tội vạ lên người cứ như nó không phải được mua bằng tiền, thẳng đến khi cảm giác được cái mùi hôi thối còn sót lại chút ít kia dần bị che lấp, nàng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy ra hộp kẹo cao su cất trong ngăn tủ. Nàng bật nắp, đổ hai viên vào lòng bàn tay, đột nhiên nghe thấy động tĩnh ở cửa ra vào, quay đầu lại, Tống Dư Hàng đang đứng trong góc tối lẳng lặng nhìn nàng. Ánh đèn trong phòng thay quần áo không quá sáng, Lâm Yêm cười cười: "Có việc?" Nàng đóng ngăn tủ, hất tóc bước ra, thuận tay đưa cho Tống Dư Hàng hộp kẹo: "Kẹo cao su, giúp tinh thần tỉnh táo, muốn hai viên không?" Tống Dư Hàng từ chối: "Không cần, tôi đến hỏi cô về kết quả nghiệm thi." Lâm Yêm dừng bước, ngáp một cái: "Đại tỷ, phiền chị nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, Cục cảnh sát thì có quyền bắt buộc mọi người phải tăng ca liên tục sao?" Nàng vừa nói vừa quay đầu lại, không có dấu vết son phấn trên mặt nàng, tố nhan thanh lệ, màu da quá mức trắng nõn, cùng quầng thăm dưới bọng mắt vì không chợp mắt cả đêm. Tống Dư Hàng nhìn đồng hồ: "Bây giờ là rạng sáng 5h30', cho cô 1 tiếng nghỉ ngơi, 6h rưỡi bắt đầu họp." Lâm Yêm trượt chân, nghiếng răng nghiếng lợi: "Cô có phải người không vậy?" Tống Dư Hàng môi cười nhưng đáy mắt thì không: "Không phải." Lâm Yêm tỏ vẻ tán đồng gật đầu: "Cũng đúng, người như cô trách không được hơn 30 tuổi vẫn còn độc thân, tôi thấy cô cũng đừng hại anh tôi, sống độc thân một mình sẽ tốt cho mọi người." "Có độc thân hay không không quan hệ, hai người ở bên nhau thì sẽ hạnh phúc vui sướng sao?" Cô nhẹ nhàng lắc đầu, giống như không đồng ý quan điểm nàng vừa đặt ra. Lâm Yêm phản bác theo bản năng: "Đương nhiên.... Hai người so với một mình thì tốt hơn, ít nhất.... sẽ có người chịu lắng nghe mình nói chuyện, tuy rằng, đó chỉ là mấy chuyện sâu bọ vặt vãnh." Lâm Yêm chính là người như vậy, nàng sợ cô đơn, sợ đêm khuya tỉnh dậy một mình trong căn phòng trống rỗng, sợ hãi những giấc mơ nhìn thấy Sơ Nam, càng sợ hãi giấc mơ ấy cứ đeo bám mình day dẵng. Nàng cần một người ở bên cạnh lắng nghe những chuyện nhảm nhí của chính mình. Cho dù người đó chỉ yêu thân thể nàng, yêu tiền của nàng, không sao cả, vì nói cho cùng nàng ngoài tiền ra thì cái gì cũng không có. Còn vui vẻ hạnh phúc? Đó là thứ gì? Kể từ lần sinh nhật thứ 18 năm đó, nàng chưa bao giờ nở một nụ cười thật tâm. Hai người kết giao kỵ nhất là ngôn từ thiển cận, Lâm Yêm khôi phục tinh thần lại mỉm cười tự giễu: --- Tống Dư Hàng cổ hủ, lại là đồ ngốc, hà tất nói tới mấy chuyện này. Tống Dư Hàng cất bước rời đi thì nghe thấy người nọ thấp giọng nói một câu: "Hạnh phúc, tôi không biết, nhưng nếu không phải yêu thương sâu đậm, thì vô pháp kiên trì đến 10 năm, và nếu không xuất phát từ tận tâm, tôn trọng, thì không thể đạt được điểm tuyệt diệu tối thượng." "Tôi cái gì cũng không phải, nhưng ít ra là một cảnh sát, phá án, là chức trách của tôi." Lâm Yêm cười nhạt, không nói thêm gì, bóng dáng gầy yếu hoàn toàn mất hút khỏi hành lang. Cuộc đối thoại này, bất cứ ai nghe thấy cũng không hiểu hai người đang nói gì, những người thông mình, khi nói chuyện không cần quá nhiều ngôn từ. Tống Dư Hàng đưa mắt nhìn phòng phẫu thuật chỉ cách căn phòng này một vách tường, nàng đại khái không biết rằng, cô đã chứng kiến quá trình nàng giải phẫu. Khoảnh khắc nàng cúi đầu, nét bi thương trong ánh mắt ấy thật không giống 'Lâm Yêm" mà cô biết. Lâm Yêm trở lại văn phòng, cầm hai viên kẹo đã bị oxi hoá, lớp vỏ bọc đường mỏng tang dính lên tay cảm giác thập phần khó chịu. Lâm Yêm nhét chúng vào trong miệng, uống một ngụm nước khoáng, sau đó nằm thẳng người trên ghế một lúc rồi cầm lên điện thoại di động. "Uy? Tôi, Lâm Yêm, tôi muốn đặt mười máy ly tâm*.... Ừhm.... Lát nữa hết bình minh đưa đến Cục cảnh sát Giang Thành." (*Máy ly tâm: là một thiết bị sử dụng lực ly tâm để tách các thành phần khác nhau của chất lỏng.) "Lâm Tổng, chuyện này.... thời gian quá gấp rút...." Lâm Yêm lười nhác: "Quý tiếp theo chắc tôi sẽ không góp vốn...." "Đừng đừng.... Lâm Tổng có gì từ từ nói." Lâm Yêm tắt điện thoại, ánh mắt đặt xuống hộp kẹo cao su trên bàn. Nàng nghĩ nghĩ một hồi vẫn là quyết định bỏ nó vào trong ngăn tủ. Một giờ sau, Lâm Yêm bị tiếng gõ bàn phím lạch cạch đánh thức, nàng ngọ ngoạy một chút ngồi bật dậy, áo khoác chế phục đắp lên người theo đó trượt xuống. Nàng xoa tóc, nhanh tay lẹ mắt tóm được, nhưng lại không nhớ lúc nãy mình có đắp nó lên người hay không. Ký ức hồ như bị phân thành từng mảnh nhỏ. Trịnh Thành Duệ thấy nàng tỉnh, nhanh chóng thò đầu qua đưa cho nàng bánh bao nóng hổi, bánh quẩy cùng sữa đậu nành, còn có một quả trứng gà vừa mới luộc chính. "Pháp y Lâm, dậy, ăn nhanh đi, lát nữa Tống đội sẽ mở họp." Bụng đúng lúc kêu lên. Lâm Yêm mất kiên nhẫn vẫy tay: "Biết rồi, đi chỗ khác đi, nhìn cậu tôi ăn không vô." "Được, được, chị từ từ ăn nha." Mập mạp dường như đã quen với việc bị hất hủi, ở trước mặt Lâm Yêm càng bộc lộ rõ bản tính tốt của mình. "Nếu không đủ, chỗ của em vẫn còn đó." Lâm Yêm mở túi nilon, lấy khăn giấy cầm lên cái bánh bao nhỏ, cắn thử một miếng, nàng nhíu mày lập tức phun ra, số thức ăn còn thừa đều bị ném bỏ vào sọt rác. "Cái này mà dành cho người ăn sao? Đây là thức ăn cho lợn." Mặt mập mạp đỏ lên: "Đây.... đây là bữa sáng em ở nhà mang theo...." Mọi người có mặt trong văn phòng đều quay đầu nhìn lại, Lâm Yêm tựa vào lưng ghế, khoé môi khơi mào châm chọc. "Thứ này mà các người cũng có thể ăn?" Có người mặt đầy giận dữ, bị đồng nghiệp lôi đi, những người khác ồn ào đứng dậy. "Đi thôi, họp, họp." Đợi mọi người đều đi rồi, Lâm Yêm mới gọi điện thoại đặt cơm, trong lúc đợi thức ăn, nàng tranh thủ rửa mặt đánh răng. Lúc trở về chỗ ngồi, bữa sáng Quản Đông đã xuất hiện trên bàn làm việc của nàng. Ba món xíu mại, hai món hấp và hai loại cháo, đây đương nhiên không phải cơm hộp bình thường, mà là bữa sáng dinh dưỡng đầu bếp Lâm gia chuẩn bị cho nàng. Một ngày ba bữa ăn của nàng đều được nấu nướng tỉ mỉ, hàm lượng dinh dưỡng cân đối cùng nhiệt lượng không thể quá cao. Bởi thế nên nàng rất ít ăn thực phẩm rác rưỡi bên ngoài, đừng nói chi là bánh bao, loại vỉa hè phổ biến này. Chỉ là nhiều như vậy nàng ăn không hết, giống như mèo hửi mỗi loại nếm một ít liền no rồi, dư lại đều ném vào sọt rác, lấy khăn giấy chấm lau khoé miệng, lúc này mới thảnh thơi đi đến phòng họp. "Pháp y Lâm đâu?" Tống Dư Hàng tầm mắt đảo quanh một vòng, chỗ bên kia đội điều tra vẫn còn trống. "Đây." Trước bao nhiêu ánh mắt, Lâm đại Pháp y giẫm lên đôi dép lê khoang thai tới muộn, còn buông xoã mái tóc xoăn, mặc lại croptop cúp ngực tối qua đã được giặt sạch sau khi thay ra, hoàn mỹ phác hoạ đường cong cơ thể, bộ vi đầy đặn được miêu tả một cách sinh động, bên dưới là quần thể thao dáng rộng, chân dài eo nhỏ thu hết mọi tầm mắt hướng nhìn. Đẹp thì đẹp đó, nhưng lẫn trong đám người chế phục kín kẻ thì có phần quái gỡ. Phương Tân nhìn nàng, lại nhìn chính mình, hổ thẹn cúi đầu. Ánh mắt Đoạn Thành đã sớm dính trên người nàng từ lúc nàng bước vào cửa, tưởng cũng không cần tưởng liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Đến nỗi Trịnh Thành Duệ, đang cuống quýt chùi khoé miệng chảy nước miếng. Tống Dư Hàng mím môi tạo thành một đường thẳng tắp. Trương Kim Hải đúng lúc mở miệng, phá vỡ yên lặng: "Tốt, mọi người đều đến đông đủ, nói về vụ án đi." "Nạn nhân tên là Đinh Tuyết, 30 tuổi, giáo viên dạy tiếng anh Trung học ở Giang Thành, 8 - 10h tối ngày 14 tháng 05 năm 2008 sau khi rời nhà đã mất tích, lúc 10h23' phút có nhắn cho chồng mình là Tôn Hướng Minh một tin nhắn, nội dung như sau." Nội dung tin nhắn được phóng to trên màn hình PPT. Tống Dư Hàng ngồi đối diện Trương Kim Hải, dùng bút điện tử trong tay ấn chuyển: "Không tìm được điện thoại của nạn nhân, vô pháp xác định tin nhắn là do nạn nhân nhắn hay là hung thủ muốn qua mặt, rất có khả năng cô ấy đã bị sát hại vào thời điểm đó." Cô vừa nói xong, Lâm Yêm chống đầu tựa vào lưng ghế mơ màng sắp ngủ, miệng liên tục đánh ngáp. "Không khả năng, dựa vào hiện trường nơi phát hiện thi thể, từ phản ứng siêu sinh*, nhiệt độ của gan, khí hậu sau khi phân tích toàn diện đã đưa ra kết quả, thời gian tử vong vào khoảng 3 ngày trước từ 11h tối đến 1 h sáng." (*Phản ứng siêu sinh: là phản ứng của các mô trên cơ thể bị kích thích sau khi chết.) Trương Kim Hải cân nhắc một chút: "Điều tra tới đâu rồi?" Trịnh Thành Duệ đứng dậy lắp bắp nói: "Còn đang điều tra.... tạm thời chưa phát hiện nhân vật khả nghi nào ra vào công viên." "Giả thiết hung thủ giết người cướp của, sau khi nạn nhân gửi xong tin nhắn liền tiến hành cướp đoạt tài sản, sau đó vứt xác xuống hồ." Một trinh sát gợi ý nói. "Nói như vậy, điện thoại của nạn nhân là mấu chốt phá án, theo lời chồng của cô ấy, nạn nhân lúc ra cửa có mang theo một điện thoại IPhone, trị giá 4000 nhân dân tệ, giấy tờ tuỳ thân, trong túi xách cũng có tiền mặt, thẻ ngân hàng cùng tang vật." "Chúng ta đã theo dõi các tài khoản ngân hàng của nạn nhân, một khi số tiền trong thẻ bị rút ra, cảnh sát phụ cận lập tức có mặt truy bắt." Tống Dư Hàng gật đầu: "Sau đó phái người đến các gian hàng bán đồ cũ, đặc biệt là thị trường điện thoại Second-hand, phát hiện khả nghi lập tức đưa người về hỏi chuyện." Lâm Yêm duỗi thẳng cái eo, cứ như chuyện dầu sôi lửa bỏng mà mọi người đang bàn luận không chút gì dính dán đến mình, lại lười nhác ngáp một hơi. "Các người có nghĩ tới, hồ sen không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án." "Đương nhiên nghĩ đến, bằng không chúng ta không bố trí cảnh sát tuần tra theo dõi." Một điều tra viên nói thêm. Lâm Yêm đứng dậy, từ trong túi lấy ra một chiếc USB, trực tiếp lấy máy tính cắm vào, lướt chuột, trên màn hình lập tức xuất hiện hàng loạt bức ảnh. "Đây là phát hiện trong quá trình nghiệm thi, máu lưu chuyển trong tâm thất trái của nạn nhân vô cùng loãng, độ cô đặc, tỉ trọng, sắc tố, lượng hồng cầu đều thấp hơn tâm thất phải." "Điều này trong Giải phẫu học là một điểm bất thường, bởi vì nạn nhân chết trong môi trường nước ngọt không có những dấu hiệu này." Trương Kim Hải nâng tách trà uống một ngụm, còn chưa nuốt xuống đã kịp phun ra toàn bộ: "Cái gì.... vậy là có ý gì? Không lẽ, nạn nhân bị nước biển dìm chết?" Giang Thành mặc dù là Thành phố thuộc tỉnh ven biển Tân Hải nhưng, vị trí của công viên cách biển tận 200km lộ trình. Dựa theo thông tin mà Tôn Hướng Minh cung cấp, Đinh Tuyết 8 - 9h rời khỏi nhà, đến khoảng 11h - 1 giờ sáng bị sát hại, thời gian là không đủ, chỉ việc hung thủ một đường phi tốc đem người chết dìm xuống biển lại gấp rút trở về để vứt xác, vạn nhất trên đường bị cảnh sát kiểm tra đột xuất, há chẳng phải tự chui đầu vào rọ? Bầu không khí yên lặng, mọi người vò đầu bứt tóc, có chút phiền phức, bận rộn cả một đêm không thu hoạch được gì, ngược lại càng gặp phải rắc rối. "Cần phải đưa lên tỉnh tiến hành xét nghiệm tảo cát, nếu có thể xác định thuỷ vực nơi nạn nhân bị sát hại, đối với công tác điều tra sẽ càng dễ thở hơn." Tống Dư Hàng khi nói chuyện bất cứ lúc nào cũng nghiêm nghị, điềm tĩnh. Lâm Yêm tựa vào lưng ghế không an phận xoay tới xoay lui, vị trí của nàng ngồi cạnh Tống Dư Hàng, hơi cúi đầu nhích người tiến sát lại gần, mùi cơ thể thanh ngọt đặc trưng của nữ nhân phiêu bạt xộc vào mũi. Cô theo bản năng né tránh, tránh được động tĩnh nhưng không tránh được đôi mắt sáng rực lấp lánh của nàng, còn mang theo vẻ mặt vài phần hư thực tranh công muốn được người khác khen ngợi. "Đưa lên tỉnh làm gì, tôi cũng có thể a." Lâm Yêm nhìn đồng hồ: "Hửm, thứ tôi cần ắt hẳn cũng được chuyển đến rồi." Ngụ ý chính là: • Tống đội, nếu phá được án, cô nhất định phải hảo cảm ơn tôi đó nha! Tống Dư Hàng mặt không cảm xúc coi như chưa nghe thấy gì xoay đi: "Tạm thời là như vậy, cả đội chia làm ba tổ, tổ 1 điều tra thị trường bán hàng cũ, tổ 2 tìm manh mối ở nhà nạn nhân, tôi sẽ đến Trường trung học nơi nạn nhân dạy học để điều tra." --- Trường trung học Giang Thành. Nghe thấy cái tên này, Lâm Yêm trong lòng mặc niệm một lần, sau đó giơ tay: "Tôi cũng đi." ----------------- -----------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]