Chương trước
Chương sau
Hương Linh Băng cuối cùng vẫn phá bức tranh nhóm ba và nhóm bốn, mở ra thông đạo đi tới cơ quan tiếp theo.
Bước vào hành lang không hẹp nhưng cũng không tính là rộng, đi chưa được mấy bước, Hách Liên Tiểu Bạch liền dừng bước.
"Tiểu Bạch?" Hướng Linh Băng biết mỗi lần Hách Liên Tiểu Bạch dừng lạinhất định là có chuyện gì xảy ra, đèn pin trong tay chiếu tới đằng trước một hồi lâu, không có nhìn thấy bất cứ thứ gì, liền quay đầu lại nhìn Hách Liên Tiểu Bạch.
"Em..." Hách Liên Tiểu Bạch cau mày, nắm tay Hướng Linh Băng, mở miệng muốn nói, lại im lặng, nghiêng lỗ tai cố gắng lắng nghe.
Hương Linh Băng không hỏi cô nữa, vẫn để cô nắm tay như vậy, chờ đợi cô nói kết quả cho mình.
"Hình như em nghe được tiếng động..." Hách Liên Tiểu Bạch lại lắng nghe một hồi rồi mở miệng nói, "Hình như là tiếng nói chuyện..."
"Nói...Tiếng nói chuyện?" Mặc dù Hương Linh Băng gan lớn, nhưng nghe được lời này của Hách Liên Tiểu Bạch, cũng không rét mà run.
Ở trong Đế lăng là sao sẽ có tiếng nói chuyện?
"Tiểu bạch, em chắc không?" Hướng Linh Băng hít sâu một hơi hỏi.
"Em chắc chắn." Lần này, Hách Liên Tiểu Bạch không hề do dự, gật gật đầu, "Hình như có mấy người."
Mấy người?
Chẳng lẽ là mấy người Cổ gia gia?
Trong đầu Hướng Linh Băng đột nhiên hiện lên suy nghĩ này, trái tim vẫn treo lên cũng hơi buông xuống, "Có lẽ là mấy người Cổ gia gia."
"Ừm....?" Hách Liên Tiểu Bạch gật đầu, chợt phát ra một tiếng "Ơ?", sau đó kéo Hương Linh Băng lui vào trong ám thất thứ ba.
"Ầm" một tiếng, vách đá bên phải địa đạo nổ tung, hòn đá chặn kín con đường phía trước, thậm chí còn có ít hòn đá bay tới chổ hai người đang đứng.
Bởi vì thời gian quá ngắn, Hách Liên Tiểu Bạch chỉ kịp kéo Hướng Linh Băng chui vào ám thất thứ ba thông với chổ cơ quan, cả người che chở cho Hướng Linh Băng, toàn bộ hòn đá bay tới đều đập vào người cô.
Hướng Linh Băng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị Hách Liên Tiểu Bạch ôm thật chặt kéo đến chổ cơ quan, sau đó lại nghe được một tiếng nổ lớn, làn sóng không khí ùa vào trong thông đạo làm cho hai người xém chút nữa là ngã ra sau,mà cả người Hách Liên tiểu Bạch vẫn luôn che chở nàng, một tay để sau gáy nàng, tay kia cầm kiếm Trạm Lô, cánh tay vòng qua eo nàng.
"A..." Một hòn đá rất lớn bay tới đạp trúng vào sau gáy Hách Liên Tiểu Bạch, làm cho người vẫn luôn mím môi phải rên ra tiếng, tư thế vẫn không thay đổi.
cho đến Khi mọi thứ an tĩnh lại, Hách Liên Tiểu Bạch mới buông Hướng Linh Băng ra, vẽ mặt cảnh giác nhìn vào thông đạo.
"Tiểu Bạch, em chảy máu!" Sau khi Hướng Linh Băng được buông ra thì lập tức xoay người kiểm tra thân thể Hách Liên Tiểu Bạch, thấy ở sau gáy cô đang chảy máu, sợ hãi kêu lên, sau đó từng đợt đau lòng kéo tới.
Đồ ngốc này...
Hách Liên Tiểu Bạch lắc đầu, nắm kiếm TRạm Lô, thanh âm có chút trầm thấp, "Bên trong có người."
Hướng Linh Băng nghe vậy sửng sốt, sau đó thì hiểu ra.
cú nổ vừa rồi... Là do người dùng bom làm.
Theo ánh mắt của cô nhìn ề phía thông đạo, nghe được âm thanh đất đá bị đào ra, Hướng Linh Băng bởi vì những người đó dám phá hư lăng mộ mà tức giận, lý trí nhắc nhở nàng miệng vết thương của Hách Liên Tiểu Bạch còn đang chảy máu, không để ý tới những âm thanh kia nữa, mở ba lô ở sau lưng Hách Liên Tiểu Bạch ra, lấy các dụng cụ y tế bên trong ra khử trùng băng bó cho Hách Liên Tiểu Bạch.
"Khụ khụ... Con mẹ nó, đây là nơi quái quỷ gì vậy!" Theo vài tiếng vang, bên trong thông đạo sáng như ban ngày, chu Đại Hài vừa ho khan vừa men theo vách đá đi vào bên trong thông đạo.
"Các ngươi... Các ngươi... phá hư văn vật như vậy, khi ra ngoài tôi sẽ báo cáo với nhà nước..." Cổ Kỳ Xương run rẫy nói xong những lời này, bởi vì vô cùng tức giận mà có hơi không thở nổi.
"Câm miệng đi lão già, nói nhãm nữa là lão tử giết ông!" Chu Đại Hà nghe vậy xoay người hung hăng mắng một câu, thuận tiên giơ chân đá rớt một khối đá xuống.
"Ôi trời, Đại Hà, sao có thể vô lễ với Cổ giáo sư như vậy..." Tiếp đó Trương tổng đi ra ra vẽ trách cứ nói, trong giọng điệu lại không nghe ra một chút trách cứ nào, "Cổ giáo sư, Hiếu lăng này làm bọn tôi hy sinh nhiều như vậy, cũng nên ra chút đại giới chứ."
"Ngươi..." Cổ Kỳ Xương bị tức giận không nói ra lời, ôm ngực thở dốc.
"Trương Nham, tim của Cổ giáo sư không tốt, nếu xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không khách khí với anh!" Vu Tiệm Hàng khập khễnh đi ra từ bên trong, cảnh cáo Trương tổng.
Trương tổng mặt mang ý cười không chút nào sợ hãi, "Vu đội trưởng nói đùa, trước đó trải qua nhiều chuyện như vậy, Cổ giáo sư vẫn chưa chết, chứng minh điều gì? Từ này chắc đã nghe qua rồi đi?"
Vu Tiệm Hàng sửng sốt, vẽ mặt nghiêm túc, không biết hắn đang nói cái gì.
"Vu đội trưởng, Trương tổng chính là nói cái từ mà mọi người đều biết." Trên mặt Nhạc Hằng mang theo nụ cười vô sĩ, "Là lão già sống dai đó, vu đội trưởng không cảm thấy vậy sao?"
"Mày... Khốn nạn!" Vu Tiệm Hàng tự cảm thấy mình vẫn luôn rất trầm ổn bình tĩnh, nhưng khi hắn nhìn thấy tiểu Đường hy sinh, Cổ Kỳ Xương bị bắt cóc, một người bình tĩnh như hắn cũng dường như sắp điên mất.
"Ơ, Vu đội trưởng, lúc nói chuyện phải chú ý tới súng trong tay bọn tao một chút." Chu Đại Hải quơ quơ khẩu súng đang chỉa vào huyệt thái dương của Cổ Kỳ Xương, ngữ khí kêu ngạo.
Vu Tiệm Hàng lại trầm mặc, trên đường đi chỉ có tiếng cười của mấy người Trương tổng.
Những lời này Hướng Linh Băng nghe được rõ ràng, cắn răng thật chặt, suy tư hồi lâu, thừa dịp những người dods không phát hiện các nàng, nói khẽ với Hách Liên Tiểu Bạch, "Thu kiếm lại."
"A?" Hách Liên Tiểu Bạch sửng sốt, nhìn mấy người bên trong thông đạo, có chút hiểu rõ gật đầu thu kiếm lại.
Hướng Linh Băng dạy cô rất nhiều rất nhiều, bao gồm súng và thuốc nổ cũng chỉ dạy một chút.
Hách Liên tiểu Bạch đã từng năng nỉ Hướng Linh Băng dẫn mình tới nơi luyện tập bắn súng, tận mát nhìn thấy người bên trong dùng súng bắn, cũng từng cẩn thận nhìn viên đạn được bắn ra, còn so sánh tốc độ của viên đạ với tốc độ xuất kiếm của bản thân.
Nếu như ở nơi không có che chắn, chỉ đối mặt với một khẩu súng thì cô có lòng tin là mình có thể tránh thoát và đánh trả lại, thế nhưng nếu nhiều hơn một cây súng thì...
Hách Liên Tiểu Bạch sau khi biết được thứ gọi là súng này liền càng thêm chăm chỉ luyện võ, mà từ khi nhìn thấy thuốc nổ ở trong TV, thì trong tiềm thức luôn để lại một chút cảnh giác.
cho nên vừa rồi nghe âm thanh đốt ngòi nổ, cô liền nhạy cảm kéo Hướng Linh Băng vào trong ám thất.
"Trương tổng, con đường phía trước hình như bị chặn." chu Đại Hải nhìn đường đi bị chặn lại, xoay người nói với Trương Nham, sau đó quay đầu nhìn ám thất ở chỗ Hách Liên Tiểu Bạch và Hướng Linh Băng, lại nói: "Đằng sau không biết là nơi nào."
"Ivan tiên sinh và Đại HÀ đi xem một chút đi." Trương Nham nói một tiếng với Ivan Dahl ở bên cạnh, Ivan Dahl gật đầu, cầm súng lục trong tay, cùng chu Đại HÀ đi tới chổ ám thất.
Hướng Linh Băng kéo Hách Liên Tiểu Bạch len lén lùi về bên trong thông đạo ám thất thứ hai, nín thở sợ bị phát hiện.
Ivan Dahl cùng Chu Đại Hà sau khi vào ám thất thứ ba, nhìn thấy tượng đá đổ vỡ dưới đất thì cả kinh, liếc nhau, Ivan Dahl lên đạn súng lục trong tay, mà chu Đại Hà thì chạy về bẩm báo cho Trương Nham. trong chốc lát Trương Nham liền dẫn người chạy tới.
"Xem ra mật thất là bị đóng kín, bởi vì cơ quan bị đụng trúng nên mới mở ra." Nhạc Hằng cẩn thận quan sát bốn phía một phen, đang định ngồi xuống xem kĩ tượng đá bị ngã dưới đất kia, thì lại nghe Chu Đại Giang ở phía sau hét to một tiếng, "Đây là cái gì?"
Lại nghe được vài tiếng "ken két", sau đó là một tiếng hét thảm, Nhạc Hằng quay đầu lại, liền nhìn thấy Chu Đại Giang bị tượng đá to lớn đập chết ở trên vách đá, mà vách đá vốn đang đứng yên bên cạnh cũng chậm rãi bắt đầu chuyển động, rút ra thạch thương ở trong tay, đi tới chổ mọi người.
"Không ổn!"
Thạch thương trong tay tượng đá vung thẳng tới chỗ Trương Nham, Trương Nham hét to một tiếng liền trốn sang bên cạnh, bắn mấy phát súng vào tượng đá, nhưng vẫn không ngăn cản được tượng đá hành động, lại một tiếng hét, một bảo tiêu bị tượng đá giẫm chết ở dưới chân.
Ban đầu Hách Liên Tiểu Bạch giao chiến với tượng đá thứ nhất, trong ám thất cung không hẳn là chật chội, lấy thân thủ của Hách Liên Tiểu Bạch ứng phó với tượng đá vụng về kia thì tự nhiên sẽ dư dả, nhưng mà bây giờ trong ám thấy chen chúc gần mười mấy người, tượng đá đi đến đâu hâu như đều giẫm lên người đó.
Vu Tiệm Hàng thừa dịp hỗn loạn, cướp lấy súng lục trong tay Chu Đại Hà, bắn về phía hắn một phát rồi kéo Cổ Kỳ Xương vào chỗ Hướng Linh Băng và Hách Liên Tiểu Bạch đang trốn.
Sau khi thông đạo thì mới phát hiện bên trong có người, Vu Tiệm Hàng kinh hãi định nổ súng thì bị Hách Liên Tiểu Bạch tay không cướp lấy súng.
"Xuỵt..." Hương Linh Băng cầm đèn pin chiếu vào mình và Hách Liên Tiểu Bạch, làm động tác đừng lên tiếng với Vu Tiệm Hàng còn đang kinh ngạc, cẩn thận liếc ra ngoài một cái, kéo tay Hách Liên Tiểu Bạch, ý bảo Vu Tiệm Hàng và Cổ Kỳ Xương đuổi theo, từ trong thông đạo chạy đến ám thất thứ hai.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
====================
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.