"Nghe nói trên ngọn tuyết sơn này có một con yêu quái ngụ tại đây mấy nghìn năm rồi,ả ta phong trần tuyệt diễm,nghe nói còn đẹp hơn Dao Trì tiên nữ đến mấy lần nhưng suy cho cùng có lẽ đó cũng chỉ là lời đồn đãi của thế nhân mà thôi.Bởi lẽ những người đã từng gặp ả đều một đi không trở về..."
Mạc Tà nghe những người bên cạnh vui vẻ kể chuyện về Tuyết Nữ cũng vui vẻ ngồi nghe cùng chứ không bàn luận gì thêm.Hướng tầm mắt nhìn ra phía xa xa ngoài kia rồi chậc lưỡi "chà,trận bão tuyết e là còn kéo dài lắm đây" nói xong hắn hơi thu mình lại rồi nhấp một ngụm rượu cho đỡ lạnh lại thầm nghĩ nếu thời tiết còn như thế này e là đường đến kinh thành hẳn sẽ chậm mất rồi.Mạc Tà vốn là cô nhi,được bá phụ bá mẫu *(bác trai,bác gái) thương tình đưa về chăm sóc cho hắn không khác gì ruột thịt còn cho hắn ăn học tới nơi tới chốn.Bao năm dùi mài kinh sử,hắn quyết một phen đến kinh thành thi thố,nếu được phong quan tước có thể áo võng mũ lọng về quê cũ,vừa nở mày mở mặt cho cha mẹ đã khuất vừa có thể đối với hai người họ mà báo ơn.
Tiếng ồn ào bên tai vẫn chưa dứt,mọi người ngồi trong tửu lâu vui vẻ bàn tán chuyện của ả yêu quái,Mạc Tà cũng chỉ xem đó là chuyện hoang đường để giải trí hù dọa nhau mà thôi.Một thư sinh mặc bạch y cười lớn nói : " Gỉa sử nếu ả ta đẹp tựa tiên nữ,các huynh có dám đổi mười năm tuổi thọ của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tang-nguoi-mot-nhanh-hoa-tan-hoa-nam-ay/2394457/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.