Đêm mùa đông lần nữa buông xuống, ánh đèn ở mấy tầng nhà liền kề đã tắt dần. Mộ Nhiên mệt mỏi ghé đầu xuống bên gối, xoa xoa quầng thâm dưới bọng mắt. Mấy hôm nay không có ngày nào cô được ngủ yên, cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng vẫn chưa kết thúc. Đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, chính mắt nhìn thấy bóng người áo trắng ngã từ lầu thượng xuống khiến cô mất ăn mất ngủ nửa tháng nay.
Cứ mỗi lúc nhắm mắt lại, đầu óc lại không kiềm được mà tưởng tượng đến một khuôn mặt máu me nát ươm với khuôn miệng nứt toác xuất hiện trước mặt mình. Vừa nghĩ đến đó thôi cô đã không thể khống chế nổi cơ thể mình mà sinh ra sợ hãi.
Nhưng cơ thể con người dù có khỏe mạnh đến đâu cũng sẽ không thể chịu được nếu mỗi đêm chỉ ngủ được hai, ba tiếng ít ỏi trong vài tuần liền. Mộ Nhiên cảm thấy cơ thể mình sắp chống đỡ không nổi nữa, cô cầm lấy điện thoại định bụng sẽ gọi cho chồng mình kể về việc này, ít ra cũng sẽ được anh ấy an ủi.
Nhưng chuông điện thoại reo lên một một lúc lâu lại chẳng có ai bắt máy. Chân mày cô nhíu lại, liên tục gọi tiếp mấy cuộc cũng không có ai bắt máy thì tức giận ném điện thoại đi.
Tiếng vỡ nát vang lên trong đêm, Mộ Nhiên sợ hãi rụt người trong chăn, đem cả cơ thể che lại nỗ lực chờ đợi đến khi trời sáng mới thôi. Cuối cùng sáng hôm sau cô cũng không chịu đựng được mà ngất xỉu.
"Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tam/3032783/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.