Chương trước
Chương sau
"Thứ phế vật, lần trước ngươi may mắn có cứu trợ, lần này không tốt như vậy đâu."

Giọng nói Vương Viêm lạnh như băng, linh lực màu vàng kim chậm rãi tuôn ra từ trong cơ thể hắn. Linh lực của hắn hiện lên cũng là màu vàng kim, hiển nhiên công pháp hắn tu luyện không hề tầm thường, trong nguồn linh lực đó còn tràn ngập một loại khí tức cuồng bạo.

Nhìn nguồn linh lực màu vàng kim đang cuồn cuộn tuôn ra từ cơ thể của Vương Viêm, Vũ Tiêu Linh cũng cười lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt, Thiên Lân Cổ Kích hiện ra, quét ngang một cái. Khí tức của Trúc Cơ nhất thời bùng nổ mà ra, Đại Nhật Lôi Nguyên màu vàng sậm lượn lờ quanh cơ thể, phát ra từng tiếng sấm chớp trầm thấp.

"Trúc Cơ đỉnh phong, đây là năng lực mà ngươi dựa vào hay sao?"

Vương Viêm cười khẩy lạnh lùng. Đương nhiên, điểm này hắn nhầm, Vũ Tiêu Linh chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, do nàng tu luyện Trúc Cơ công pháp lấy 362 huyệt vị làm chủ, hiện tại đã tu thành 100 đầu huyệt vị cho nên khí thế nàng tỏa ra cùng đỉnh phong Trúc Cơ không sai lệch lắm.

Không sai, chính là 362 huyệt vị Trúc Cơ. Nàng nguyên bản không thể lấy tới loại này công pháp, dù sao ở Phàm Vực có lẽ chỉ có những cái kia cổ lão cùng cực tông môn mới có thể lấy tới loại này đầy đủ huyệt vị công pháp.

Nhưng mà trong cơ thể nàng ẩn chứa một khỏa thần kỳ thạch phù, thạch phù diễn sinh công pháp, Tiểu Điêu đưa tặng nàng một công pháp lấy 151 huyệt vị làm chủ, bị nó diễn hóa đi ra đầy đủ huyệt vị công pháp rồi.

Thật tò mò thạch phù là thần vật cỡ nào.

Vương Viêm tuy ngạc nhiên chỉ trong dài tháng nàng tiến bộ nhanh như vậy, nhưng mà đồng thời với việc Vũ Tiêu Linh tiến bộ, hắn cũng không hề dừng bước không tiến. Hắn hiện tại đã là cường giả Kim Đan hàng thật giá thật, đủ để coi thường người trước mặt.

Đương nhiên, tốc độ tiến bộ như vậy vẫn khiến hắn e ngại, cho nên phải tiến hành trừ đi mối họa trong tương lai này.

"Hôm nay ta sẽ cho ngươi xem sự cách biệt giữa chúng ta."

Kế đó, hai người lao vào nhau...

Mà cùng lúc này, Vũ Lâm đang lao tới, khí tức từ Đại Hoang Cổ Bi gầm rú hướng về phía hắn tựa như muốn trấn áp, bất quá không cần Hoàng Kim Tháp Pháp Tướng phun ngược lại phù văn để phi hành, Vũ Tử Mạch đã giơ tay ra, một đạo bạch quang nhu hòa hướng về phía đạo đang gầm rú áp lực này xé phăng đi.

Một bên liên tục phi hành, một bên khác Vũ Lâm ngồi phía trên hai tai chợt run rẩy, kế đấu hư ảnh bốn cái tai khác phun ra, liên tục lắng nghe xung quanh.

Lục Nhĩ Hầu bảo thuật: Lục Nhĩ, lắng nghe 500 năm quá khứ, 500 năm hiện tại và 500 năm tương lai. Mặc dù Vũ Lâm không tu hành môn bảo thuật này đến cực hạn nên làm thế nào lắng nghe xuyên qua thời gian, tuy nhiên lắng nghe qua 500 dặm thì hắn làm được có dư.

Vũ Lâm nghe ra được vài thông tin khiến cho hắn kinh hồn bạt vía: CMN, gia hỏa Vũ Tiêu Linh này thế mà thực chạy tới Đại Hoang Cổ Bi, hơn nữa, dựa theo hô hấp, ba động dòng máu, ba động linh lực hắn dám cam đoan công pháp gia hỏa này tu luyện vượt qua tất cả công pháp phàm vực hiện tại.

Chí ít là đầy đủ toàn bộ sinh huyệt vị cấp công pháp.

CMN, còn có hay không thiên lý á!!!

"Tích tích... cố lên Kí Chủ, hệ thống ủng hộ ngươi. Ban tặng thần cấp vật phẩm một kiện: Tâm Linh Canh Gà, ăn vào có thể chống cự tâm ma sinh ra, vật phẩm dùng một lần."

"... "

(Nơi nào đó một con Lôi Đình Thiên Ma tên Ngô Quân: - CMN, ta thần cấp Tâm Linh Canh gà đâu?)

Cùng lúc này, Vũ Tiêu Linh nhẹ nhàng mỉm cười, trước mặt nàng, kim quang rực rỡ bùng nổ trên không trung. Khắp cả chân trời, trong giây phút mày đều biến thành một biển kim quang. Thậm chí ngay cả ánh mặt trời đang chiếu rọi thời khắc này cũng bị nhuộm thành màu hoàng kim.

Vương Viêm từ trên không trung rơi thẳng xuống, cuối cùng rơi xuống trên bình nguyên, làm cho mặt đất nứt ra một khe rãnh dài trăm mét. Một màn này diễn ra khiến cho người ta cũng phải khiếp sợ.

Khắp cả toàn trường trong lúc này nhất thời tĩnh lặng hẳn đi. Đặc biệt là những gã cao thủ trong Gia tộc Vương Thị. Bọn chúng ai nấy cũng đều sững sờ nhìn một màn trước mặt. Thực lực của Vương Viêm như thế nào, bọn chúng đều biết vô cùng rõ ràng. Dựa vào Đại La Kim Thương và những tâm pháp vũ kỹ mà hắn đã tu luyện được, sức chiến đấu của hắn trong Kim Đan sơ kỳ có thể nói là người đứng đầu. Nhưng hiện tại trước mắt, kẻ có được thực lực hùng hậu như hắn lại có kết cục thê thảm như vậy…

Vũ Tiêu Linh chợt trái tim nhỏ đập loạn, Điêu lúc này đang gào rú trong óc nàng:

"Cẩn thận, nhìn lên bầu trời."

Phía trên bầu trời, một đạo cao ngất chỉ có một dấu chấm nhỏ cỡ đầu ngón tay út của nàng đang phiêu phù trên đỉnh một tòa tháp, thân ảnh thon dài đó mặc thanh sam, tóc dài lay động toát lên vẻ tiêu sái. Hai tay hắn nhàm chán chống đầu, lại cộng thêm ngũ quan anh tuấn, khí chất đó khiến người khác phải trầm trồ thán phục!

Hơn nữa, khí tức mạnh mẽ thẩm thấu ra từ trên người của hắn cũng đều khiến cho người khác hiểu rằng, phong thái đó không phải là ra vẻ cho có!

Vũ Tiêu Linh hai mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn - Vũ Lâm của Vũ thị gia tộc tới.

Nàng nhanh chóng chui vào trong bóng người, Thạch Phù khí tức tỏa ra nồng đậm cách ly chi lực, hiện tại đừng nói là Kim Đan, dù là Nguyên Anh có tới cũng không thể lần tìm ra được khí tức đã nhỏ yếu đến không thể phân biệt của nàng trong mười ngàn người ở đây.

Mà cùng lúc đạo quang mang sáng chói kia giáng lâm, nàng cùng nhìn thấy hai thân ảnh phía sau, một cái là một tiểu cô nương đang ngồi ghế tựa uống nước, một cái khác là một thân ảnh mặc áo tím, tử long gào rú bên trên bộ áo, phía sau nàng mơ mơ hồ hồ tỏa ra một loại hào quang cao quý vô song.

"Không thể nào!"

Điêu kinh ngạc thốt lên:

"Làm sao?! Làm thế nào mà Đại Hoang Cổ Bi có thể hấp dẫn một cái Hóa Thần kỳ cường giả tới chứ!? Thậm chí kể cả khi ta còn đỉnh phong, Hóa Thần kỳ cũng là một trong các cấp cao hàng ngũ cường giả, thuộc về loại hình chiến lực trung tâm."

"Không thể nào."

Vũ Tiêu Linh ở trong đám người nhìn chằm chặp vào hai thân ảnh kia, run rẩy... Hóa Thần Kỳ, tên như ý nghĩa, nửa bước thần linh, có thể câu thông thiên địa năng lượng, từ đó đạt được một sức mạnh to lớn kinh khủng, không thể coi thường.

Hóa Thần kỳ cùng Nguyên Anh kỳ đã là hai lằn ranh cực kỳ to lớn. Đương nhiên to lớn nhất chính là có thể sử dụng thiên địa chi lực, năng lượng vĩnh viễn không cạn chỉ là một cái thứ yếu, càng quan trọng hơn là..

Vô luận Kim Đan Nguyên Anh đều có một mức chứa năng lượng cực hạn đối với mỗi người, nhưng Hóa Thần kỳ có thể xa xa sử dụng gấp mười mấy lần lượng năng lượng cực hạn này, tạo ra một sự chênh lệch khổng lồ về chất.

Mà Vũ Lâm vừa mới xuất hiện, lập tức chuyển vị trí tới gần tòa kim đài của gia tộc Vũ thị. Hắn đi tới gần mấy người này, quanh quẩn nhìn quanh...kì quái, gia hỏa Vũ Tiêu Linh này chạy đâu mất tiêu rồi!? Trong thoáng chốc đã không còn thấy hình bóng a, không lẽ là vì hắn tới đây cho nên không muốn đối mặt.

Nhớ lại bản thân cho gia hỏa này một thanh kiếm phòng thân, Vũ Lâm thở dài.. nhân tâm rét lạnh a, nguyên lai thế gian là như thế vô tình sao?

Kế đó hắn nhìn qua thân ảnh đang chật vật mười phần bò dậy.. ây, gia hỏa này là cái gì đó Viêm, về phần là cái gì Viêm, là Viêm họng vẫn là Viêm phế quản thì hắn không nhớ rõ lắm. Bất quá một vị trưởng lão ở phía sau trông cũng hơi quen quen chợt lao về phía gia hỏa kia, nhẹ giọng hỏi:

"Vương Viêm, ngươi có sao không!?"

Ây, nguyên lai gia hỏa này là Vương Viêm. Tên thật khó nhớ.

Vương Viêm ánh mắt chợt đanh thép lại, hắn nhìn quanh, chợt gào lên:

"Sao lại có thể? Ta sao lại có thể bại dưới tay của phế vật này được?"

Vũ Lâm quay sang người bên cạnh, nhíu mày hỏi:

"Chuyện gì xảy ra!?"

"Lâm đại ca, đại ca còn nhớ Vũ Tiêu Linh ở Cổ Mộ Phủ không!?"

Vũ Khả cười tươi rói, nàng cùng Vũ Tiêu Linh quan hệ mười phần tốt, đương nhiên thấy Vũ Tiêu Linh mạnh lên nàng cũng vui mừng:

"Nàng hiện tại đã đủ thực lực đánh bại Vương Viêm rồi, trong khi đó nàng mới chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong."

Hiển nhiên, Vũ Khả cũng lẫn lộn cảnh giới của Vũ Tiêu Linh. Mà Vũ Lâm thì hít một hơi sâu khí lạnh, đây là khí băng hàn xuất ra từ nội tâm... CMN, gia hỏa này thế mà đã Trúc Cơ đỉnh tiêm!? Đợi thêm vài tháng nữa phải hay không sẽ trực tiếp tấn thăng Kim Đan, kế đó lon ton chạy tới Bổ Thiên Các soát cái đầu hắn về làm vật trang trí, lại rớt ra ba kiện đồ chanh leo VIP12 +15?

"Vũ Lâm!!!"

Đột nhiên một giọng nói già nua trầm lạnh vang lên, Vũ Lâm đầy đầu đều là mạng ta xong rồi hừ lạnh nhìn ra phía sau, chỉ thấy một lão giả đứng trên cây trường thương hoàng kim, lão giả tóc hoa râm này đứng sừng sững. Mặt lão lạnh tanh, từ trên người toát ra một tia khí tức mạnh mẽ oai phong.

"Vũ Lâm, Vũ Tiêu Linh cũng có thể xem là người của Gia tộc Vũ Thị các ngươi lại dám công kích Vương Viêm. Hành vi như vậy sẽ làm hỏng mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta đó! Chẳng lẽ ngươi vẫn ngồi xem mặc kệ sao?"

Vũ Lâm nhíu mày, chợt hắn cười khẩu...CMN, còn tính đẩy chuyện lên đầu lão tử!? Đoạn, hắn phẩy phẩy tay:

"Hài tử đánh nhau mà thôi, có câu nói, không đánh không là bạn."

Lập tức, lão giả tóc hoa râm đầu đều nhanh bốc khói, hắn lạnh giọng quát nói với Vũ Lâm đang ở trên khong trung:

"Vũ Lâm, ngươi thực xác định muốn làm xấu đi quan hệ giữa hai gia tộc ta chỉ vì một cái phân gia tộc nhân!? Nên biết, nếu như ngươi thực sự làm xấu đi quan hệ giữa hai tộc chúng ta, tộc quy Vũ tộc chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!!!"

"... "

Vũ Lâm lập tức nhảy dựng lên, tay trái xuất ra một cái lệnh bài:

"CMN, lão thất phu ngươi cũng dám đe dọa ta, đe dọa Bổ Thiên Các Kim Đan thủ tịch!? Ngươi đe dọa ta chính là không đem ta để vào mắt, ngươi không đem ta để vào mắt cũng chính là không đem Kim Đan thủ tịch chân chuyền của Bổ Thiên Các để vào mắt, ngươi không đem Kim Đan thủ tịch để vào mắt là không đem Bổ Thiên Các để vào mắt, ngươi không đem Bổ Thiên Các để vào mắt chính là không đem chưởng giáo Mộ Vân để vào mắt. CMN ngươi cũng dám không đem một cái Đại Thừa kỳ đại năng để vào mắt?! Tin hay không ta lập tức bóp vỡ lệnh bài này, tế sống ra hai cái Hóa Thần kỳ đem ngươi đánh thành đầu heo!?"

Toàn trường:

- ...

Chuyện gì xảy ra?! Tiêu chuẩn đệ đệ hành vi a.

Toàn bộ Vũ thị tộc nhân cùng trưởng lão:....

Gia hỏa này chạy đi Bổ Thiên Các được mấy năm, học gì không học, học được cái gì đây!?

Vũ Tiêu Linh một mặt ngơ ngác, xưa nay nàng chỉ nghe được từ miệng người đời Vũ Lâm là một gia hỏa mười phần kiêu ngạo hống hách, không bao giờ thèm quan tâm đến người khác...CMN cái này màn sặc mùi hào môn phú nhị đại là trường hợp gì?!

Vương thị gia tộc: -....

Này tốt xấu mặt, muốn làm thế nào đây.

Lão giả tóc hoa râm gãi đầu một lúc, chợt hắn linh quang thoáng động, kinh ngạc chỉ về phía Đại Hoang Cổ Bi, những phù văn cổ xưa dày đặc bắt đầu mờ dần đi:

"Phong Ấn sắp sửa biến mất kìa, chuẩn bị đi!!!"

Nhận thấy được một màn này, cả Đại Hoang Cổ Nguyên nhất thời xôn xao một trận, vô số ánh mắt trong khoảnh khắc đó đều nóng rực cả lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.