Tàn dư của Pháo Tinh Diệt xoay tròn, nghiền nát bể cả thành cát bụi, để lại những vết nứt dữ tợn chằng chịt khắp Thần Dục Thiên Đường. Nước biển cuồn cuộn tràn qua, gột rửa những mảng màu máu tan loãng vào sâu thẳm đại dương.
Áo choàng đen tung bay trong gió lốc, Kỷ Niệm vỗ nhẹ lên Pháo Tinh Diệt. Khẩu pháo khổng lồ lập tức thu nhỏ lại thành một chiếc trâm cài áo, được nàng thuận tay cài lên cổ áo.
“Xong việc.” Kỷ Niệm đút hai tay vào túi quần, tiêu sái quay người bước đi.
“Khoan đã.” Giọng nói của Lâm Thất Dạ đột ngột vang lên từ phía sau.
Kỷ Niệm nghi hoặc quay đầu, “Sao thế? Còn cá lọt lưới?”
“Cá lọt lưới thì không, nhưng ta cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ gần đây.” Lâm Thất Dạ chậm rãi mở mắt, một vòng sáng vàng nhạt thoáng qua trong đáy mắt.
“Khí tức kỳ lạ?” Mắt Kỷ Niệm sáng lên, “Chẳng lẽ có bảo bối gì sao? Ta đã nói, Thần Dục Thiên Đường lớn như vậy, không có một hai món thần khí thì thật phí phạm! Đi thôi, tìm được thứ tốt thì chia đôi!”
“Cảm giác... không giống thần khí lắm...” Lâm Thất Dạ vừa cảm nhận, vừa hồ nghi lên tiếng.
Nhưng dưới sự thúc giục của Kỷ Niệm, hắn vẫn quyết định đi về hướng cảm nhận được. Mặc dù không rõ đó là thứ gì, nhưng hẳn là không có tính uy h·iếp.
Bọn họ băng qua vài tòa thần điện, đi thẳng về phía sau núi của Thần Dục Thiên Đường. Pháo Tinh Diệt của Kỷ Niệm đã san phẳng cả hòn đảo, nước biển không ngừng tràn vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tai-benh-vien-tam-than-hoc-tram-than/4929371/chuong-1875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.