Sai không nên bị Thích Cẩn che mắt, sai không nên đối đãi với Trần gia như vậy.
Hoa Dương vẫn là lần đầu tiên thấy đệ đệ khóc thành như vậy.
Người không phải cỏ cây, cha chồng làm tiên sinh mười ba năm cho đệ đệ, tình nghĩa sư sinh không giống bình thường, chỉ là đệ đệ nảy sinh hận ý với cha chồng nghiêm khắc, lúc trước đệ đệ bị oán hận xoay vòng, lúc này mới đi vào một con đường sai trái.
Hoa Dương lấy đi khăn trong tay đệ đệ, lại giúp đệ đệ đắp đôi mắt: “Tuy rằng từ nhỏ đệ đã có thân phận tôn quý, nhưng lúc trước đệ cũng chỉ là một hài tử, bất kể là mẫu hậu hay là Trần Các lão, bọn họ đối xử với đệ như vậy, đệ là một hài tử, oán hận bọn họ đều là chuyện có thể tha thứ về tình cảm. Nhưng đệ không nên dùng thân phận Hoàng thượng đi trả thù, công và tư chẳng phân biệt, đây thật là đệ sai, tỷ tỷ cũng không thể thiên vị đệ.”
Khăn ấm, giọng nói tỷ tỷ cũng rất mềm nhẹ, Nguyên Hựu đế dần dần dừng khóc, cầm lấy khăn, nhìn tỷ tỷ hỏi: “Hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ?”
Hoa Dương cười cười, đo đầu hai người nhiều lần: “Đã mười bảy rồi, cao hơn ta nhiều như vậy, có thể tìm tỷ tỷ tâm sự, nhưng chủ ý cụ thể vẫn phải tự đệ đưa ra. Lúc trước tỷ tỷ xa cách đệ, là bởi vì ta giận đệ sai mà không biết, mà không phải muốn buộc đệ nghe ta.”
Đôi mắt Nguyên Hựu đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3492642/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.