25 tháng chạp, các kinh quan đều đã được nghỉ đông.
Càn Thanh cung, Nguyên Hựu đế lười nhác nằm ở trên giường ấm sát cửa sổ, trong tay thưởng thức ngọc bội bên hông, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nếu không phải tay hắn ta đang động, nếu không phải ngực hắn ta còn đang phập phồng, Hoàng đế trẻ tuổi hiện tại, như biến thành một khối gỗ khắc.
“Hoàng thượng, Thế tử tới.”
“Tuyên.”
Một lát sau, có người đi đến.
Nguyên Hựu đế ghé mắt nhìn lại, biểu ca Thích Cẩn hôm nay mặc một cái áo gấm màu tối, màu da trắng nõn, dung mạo tuấn dật, còn có hai phần giống hắn.
Đây là quan hệ huyết thống, xương cốt đánh gãy còn dính gân.
Mấy năm nay, cũng chỉ có Thích Cẩn mới có thể làm hắn ta nói một chút lời nói trong lòng, có thể trấn an lửa giận và đủ loại bực bội của hắn.
“Tỷ tỷ như thế nào rồi?” Nguyên Hựu đế hỏi.
Tỷ tỷ đã bị bệnh mười ngày, hắn ta phái thái y qua, thái y nói là do tỷ tỷ ra cửa ngày tuyết lớn nên bị phong hàn, thái y còn có chút ấp úng, sau khi hắn ép hỏi, thái y mới nói, tỷ tỷ có tâm bệnh, nếu tiếp tục buồn bực không vui, cho dù là loại bệnh nhỏ như phong hàn này, chậm trễ lâu rồi cũng dễ dàng biến nặng.
Nguyên Hựu đế đương nhiên biết tâm bệnh của tỷ tỷ, nàng đang trách hắn ta quá tàn nhẫn với Trần gia.
Theo như lời Thích Cẩn, tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3489750/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.