Cùng một câu nói, cho dù là cùng một người cũng có thể hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau.
Khi Hoa Dương vừa dứt lời, dường như Trần Kính Tông nhận ra trong hòm xiểng thiếu mất hai hộp bảo bối, vài dòng suy nghĩ thoáng vụt qua đầu hắn.
Cái hộp này đã dùng hết rồi, không được thị tẩm hắn nên tính bỏ hắn ư?
Hay là cái hộp này đã dùng xong, lúc thị tẩm không cần tốn công như vậy nữa?
Trần Kính Tông cúi đầu, nhìn Trưởng Công chúa đang nép trong lòng mình. Nhìn vành tai ửng đỏ hơn phấn má hồng của nàng, có chết hắn cũng không tin nàng lại nặng lời với hắn như vậy.
“Trời vẫn chưa tối, vậy mà nàng lại nói những lời này với ta?” Trần Kính Tông ngả ngớn sờ cổ tay nàng.
Hoa Dương: …
Nàng né tránh bàn tay hắn, dùng sức đẩy ngực hắn.
Trần Kính Tông vẫn bất động, hơn nữa lúc nàng thẹn quá hoá giận định rời đi, hắn mặt dày giơ tay kéo nàng vào lòng, hôn lên mặt nàng.
Đám nha hoàn đang canh giữ bên ngoài, họ biết Phò mã nhà mình có đức hạnh bỏ mẹ gì, nên giờ phút này chẳng ai ngu mà xông vào trong. Lỡ chẳng may quấy rầy Phò mã và Trưởng Công chúa thân mật thì sao?
Khi những tia nắng hoàng hôn cuối cùng ngoài cửa sổ biến mất, màn đêm dần buông xuống.
Hoa Dương nằm trên giường với mái tóc rối, làn váy cánh hoa rườm rà chất chồng thành từ tầng bên hông nàng.
“Ý nàng là vậy sao?” Trần Kính Tông nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3471654/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.