Mới qua mồng ba tháng giêng, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông đã sắp phải lên đường.
Hoa Dương không lộ mặt, chỉ nhờ Trần Kính Tông đi tiễn.
Trần Kính Tông cưỡi ngựa đến nhà mình, thì thấy hai chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn để ở cổng nhà, tùy tùng cũng đã dọn xong đồ đạc, chỉ đợi chủ tử xuất phát là lên đường. Trong đại sảnh của chính viện, một nhà đang ở đó.
Ngoại trừ ba cha con Trần Đình Nghiệm, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông, từ Tôn Thị đến hai nàng dâu cho tới các cháu nội, không ai không rơi lệ.
Hai huynh đệ vì thi hành chính sách mới mới được bổ nhiệm nơi xa, để thực hiện hoàn toàn chính sách mới, bọn họ phải đảm nhận chức vị của mình trong ít nhất ba năm.
Đường xa nghìn dặm, không nói ba năm, dù là nửa năm, người nhà sao có thể không lo lắng?
Sau khi Trần Kính Tông tới, hắn liếc nhìn xung quanh, không nói gì, đứng sang một bên.
La Ngọc Yến nước mắt tuôn rơi: "Phụ thân, nương, để con đi cùng với Tam gia đi, ít nhất con có thể chăm sóc chàng sinh hoạt hàng ngày, tránh chàng ở bên ngoài ngay cả một người chăm lo chu đáo ở bên cạnh cũng không có."
Du Tú Hồng mắt đỏ hoe nhìn trượng phu của mình, lặng lẽ tuôn lệ.
Trần Hiếu Tông đau đầu dỗ dành thê tử: “Ta đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho các con, ai thay chúng ta phụng dưỡng phụ mẫu? Đừng vô cớ gây sự.”
Nếu như ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3461699/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.