Đến trung tuần tháng mười, vết thương ở vai phải của Trần Kính Tông đã hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ để lại một vết sẹo nhỏ dài một tấc.
Hoa Dương quan sát vết sẹo của hắn, Trần Kính Tông bật cười.
Hoa Dương: “Chàng cười gì?”
Trần Kính Tông: “Cười là vì trên người của ta có ít nhất mười vết sẹo lớn nhỏ nhưng vết sẹo này vinh quang nhất.”
Hoa Dương không hiểu: “Sao lại vinh quang?”
Trần Kính Tông: “Thứ nhất, nó là vết thương do cây thương Thẩn Uy Liệt Thủy của Tần Đại tướng quân gây ra, những người khác bị nó đâm vào đều đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.”
Hoa Dương:...
Cho nên, cho dù Tần Đại tướng quân vừa tặng quà lại giỏi nịnh hót không ra dáng quân tử nhưng Trần Kính Tông vẫn khâm phục ông ấy từ tận đáy lòng, ngay cả việc bị cây thương của Đại tướng quân đâm cũng cảm thấy kiêu hãnh.
Trần Kính Tông: “Thứ hai, các vết thương khác chỉ đổi được vài giọt nước mắt của nàng nhưng vết thương này lại đổi được hẳn một câu si tình của nàng.”
Hắn đã thấy Trưởng công chúa khóc mấy lần rồi nhưng đó là lần đầu tiên nghe nàng nói lời ngọt ngào.
Hoa Dương không chịu nổi mỗi khi hắn nhắc đến việc này, lập tức đẩy hắn ra: “Ai si tình gì với chàng chứ? Ta là công chúa, chàng là phò mã, chàng vốn chính là người của ta, sự thật mà thôi, sao có thể gọi là si tình được?”
Trần Kính Tông: “Phò mã thì có thể bị hưu nhưng nàng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3454370/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.