Trời tối dần.
Trần Kính Tông nhìn Trưởng công chúa vẫn còn ngồi ở bên giường, trêu chọc nói: “Nàng còn không trở về phòng nghỉ ngơi đi, hay là muốn ở lại đây chăm sóc ta cả đêm?”
Hoa Dương không có ý định này, nàng không biết chăm sóc người khác, ở lại đây chỉ tổ khiến Trần Kính Tông không thể an tâm tĩnh dưỡng.
Nàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa.
Trần Kính Tông: “Đi ngủ đi, nếu ông cụ muốn tới thì đã tới từ lâu rồi.”
Giọng điệu hờ hững ấy của hắn khiến Hoa Dương nghe mà khó chịu trong lòng.
Trần Kính Tông từ từ nắm chặt tay của nàng, nhìn khuôn mặt rầu rĩ của nàng, hỏi: “Nàng đau lòng vì ta bị thương như vậy mà ông cụ không tới thăm ta hay đau lòng vì rõ ràng ông cụ quan tâm ta nhưng lại bị chúng ta bắt tay với nhau làm khó dễ, thành ra sợ không dám tới?”
Hoa Dương không nói.
Trần Kính Tông: “Nàng xem đi, nàng còn chê ta hay ghen với ông cụ, ông ấy chẳng cần làm gì hết, chỉ mới phải nghe nàng quở trách một chút thôi, nàng đã đau lòng cho ông ấy rồi, còn ta, lần nào cũng phải chảy máu mới giành được chút lòng thương xót của nàng.”
Trên người hắn có vết thương, Hoa Dương không muốn cãi nhau với hắn vào lúc này, nàng bình tĩnh đáp: “Phụ thân lớn tuổi rồi, bình thường luôn dốc lòng lo chuyện quốc gia, đúng là ông ấy là một người cha nghiêm khắc nhưng nếu như ông ấy không quan tâm chàng thì trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3450242/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.