Không biết phải bao giờ Trần Kính Tông mới tỉnh, hôm nay Nguyên Hựu Đế còn có việc, Hoa Dương bảo đệ đệ đi lo công chuyện của mình trước: “Đệ dẫn cả Trần Các lão và Tần Đại tướng quân đi luôn đi, bọn họ ở lại đây cũng chẳng ích gì, lúc này ta không muốn gặp bọn họ.”
Nguyên Hựu Đế thấu hiểu: “Vậy bọn đệ đi trước đây, nếu như phò mã tỉnh lại, tỷ tỷ phải lập tức sai người báo tin cho ta biết đấy.”
Hoa Dương gật đầu rồi sau đó lại gọi giật đệ đệ mới đi được hai bước lại, quan tâm hỏi han: “Đệ không bị dọa sợ chứ? Đây là lần đầu đệ thấy cảnh này mà.”
Nguyên Hựu Đế đỏ mặt: “Ta không phải là trẻ con.”
Mắt Hoa Dương rưng rưng lệ, nàng dịu dàng nói: “Dù đệ cao hơn tỷ một cái đầu thì trong lòng ta, đệ mãi mãi là đệ đệ.”
Nguyên Hựu Đế vừa giận tỷ tỷ coi thường mình vừa ấm lòng vì sự dịu dàng của tỷ tỷ, đứng buồn bực một lát rồi nhanh chân rời khỏi đây.
Cùng với sự xuất hiện của Hoàng đế, ngoài sân vang lên tiếng ồn ào, đám quan chức tháp tùng quan tâm hỏi han xem tình hình vết thương của phò mã thế nào, sau đó tiếng ồn nhanh chóng lắng lại.
Hoa Dương đi vòng qua bức bình phong, xem thái y bôi thuốc cho Trần Kính Tông.
Máu đã ngừng lại, vết thương cũng được rắc một lớp thuốc bột, thái y băng bó cho phò mã rất cẩn thận, quấn băng gạc vòng qua cổ của phò mã một vòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3446996/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.