Trừ lúc buổi trưa ăn cơm ở một tửu lâu trên trấn, nghỉ ngơi ở đó một lúc thì cả ngày nay Hoa Dương và Trần Kính Tông đều ngồi trên xe ngựa. 
Bởi vì không có việc gì làm, đọc sách thì sợ lạnh tay nên việc ngồi trên xe đùa giỡn với Trần Kính Tông lại là thú vui tiêu khiển duy nhất của nàng. 
Buổi chiều, Hoa Dương ngủ được một giấc khá sâu, khi tỉnh lại, ánh sáng trong xe đã tối hẳn, Trần Kính Tông ngồi ở góc bên phải xe ngựa sửa sang lại y phục. 
"Ta làm ồn khiến nàng tỉnh giấc à?" 
Trần Kính Tông nhỏ giọng hỏi, hắn cũng mới vừa ngồi dậy. 
Mới vừa tỉnh ngủ nên Trưởng Công chúa vẫn còn đang mơ màng, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: "Hiện tại là giờ nào rồi?" 
Trần Kính Tông: "Trời bên ngoài đã tối hẳn rồi, ước chừng đi khoảng hai khắc nữa là đến nơi." 
Hoa Dương ừ một tiếng, dùng tay nắm một góc chăn quấn chặt mình một lần nữa. 
Đây là đang tỏ ý muốn chưa muốn rời giường, Trần Kính Tông nhìn về số áo váy trâm cái đang được nàng gấp lại đặt sang một bên thì ngồi xuống bên cạnh, tay trái dựa vào vách xe tay phải sờ vào phần đỉnh đầu bị lộ ra ngoài của nàng: "Ngồi dậy đi, mặc quần áo chải đầu tốn kha khá thời gian, còn phải làm quen với cái lạnh bên ngoài nữa đó, nếu không vừa ra khỏi chăn mà xuống xe ngay thì sẽ dễ bị cảm lắm." 
Hoa Dương vẫn hiểu nhưng không muốn rời khỏi cái chăn ấm áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3434297/chuong-155.html