Ngày một tháng sáu năm Nguyên Hựu thứ nhất là ngày dỗ đầu của Tiên đế.
Bởi vì Hoàng lăng đặt ở núi Thiên Thọ, cách kinh thành chín mươi mấy dặm. Ngày hai mươi tám tháng năm, Thích Thái hậu, Nguyên Hựu Đế dẫn đầu văn võ bá quan cùng với hoàng thân quốc thích xuất phát, tiến về phía Hoàng lăng chuẩn bị công việc cúng tế.
Sáng sớm ngày mồng một tháng sáu, đại lễ cúng tế chính thức bắt đầu.
Hoa Dương, Nam Khang là hai vị Trưởng Công chúa đứng phía sau Thái hậu và Nguyên Hựu đế.
Nếu như là ở kinh thành, lúc Hoa Dương nhớ đến phụ hoàng đã không còn rơi lệ nữa. Vậy mà lúc này đứng trước lăng mộ của phụ hoàng, trong lúc vô ý, giọt lệ tự nhiên rơi xuống khóe mắt nàng.
Nhưng rốt cuộc thì cũng đã qua một năm rồi, nỗi buồn của Hoa Dương giờ đây cũng chỉ giống như nước suối bình lặng róc rách chảy. Nàng chỉ lặng lẽ lấy khăn ra lau lệ chứ không còn khóc ra tiếng.
Thích Thái hậu, Nguyên Hựu Đế cũng thế, nhưng Nam Khang lại là người khóc thương tâm nhất. Nàng ta quỳ rạp xuống đất, khóc đến không thở nổi, cuối cùng được người ta đỡ lên.
Nhìn bóng lưng nàng ta được cung nữ đỡ đến phía xa, tâm trạng Nguyên Hựu Đế phức tạp nhìn tỷ tỷ.
Hoa Dương nhìn đệ đệ bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Mặc dù Nam Khang khóc đến mức khiến cho lòng hiếu thảo của nàng với đệ đệ trong mắt người ngoài không đủ sâu nặng nhưng bảo nàng vì tranh đấu với Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3384062/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.