Đại quân của triều đình tiếp tục ở lại núi Ngũ Đóa vài ngày.
Trong thời gian này, Lăng Nhữ Thành tự mình dẫn các binh sĩ cùng nhau đào một ngôi mộ tập thể ở bên ngoài núi.
Trừ một số ít các tướng lĩnh may mắn có thể được đưa về kinh thành giao phó cho người nhà, còn lại phần lớn các tướng sĩ tử trận tại núi Ngũ Đóa chỉ có thể được khắc họ tên và quê quán lên một miếng gỗ nhỏ. Chờ triều đình đem về đưa cho người nhà kèm theo tiền lương và tiền tử trận của bọn họ. Sau đó họ sẽ được chôn cất chung trong một ngôi mộ ở nơi rừng núi hoang vắng này, cùng với trăm nghìn đồng bào của mình, cùng nhau dùng chung một tấm bia mộ.
Vào ngày tất cả các tướng sĩ tử trận được chính thức hạ táng, Hoa Dương thay mặt cho mẫu hậu, đệ đệ trong cung, đến thắp hương làm lễ cùng Lăng Nhữ Thành trước mặt tất cả các tướng sĩ.
Gió lạnh trên núi thổi bay tà váy màu trắng của nàng.
Bàn tay nhỏ bé của Hoa Dương bị gió thổi đến đông cứng lại, nhưng nàng không hề cảm thấy gì cả. Nàng chỉ dùng ánh mắt man mác buồn nhìn về phía ngôi mộ và tấm bia mộ bằng gỗ lạnh lẽo ở nơi đó.
Khả lân Vô Định hà biên cốt, do thị biên trung mộng lý nhân.
(*Dịch thơ: Tội nghiệp cho đống xương phơi bên bờ sông Vô Định, hãy còn là người bước vào giấc mộng của những người vợ chốn khuê phòng.
Đống xương bên bờ sông Vô Định ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3379530/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.