Trần Kính Tông cười nói: "Cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm, cho dù người ta có lãng phí chút thời gian, nhưng cùng lắm cũng chỉ chậm trễ hơn một chút, không có bất kỳ tổn thất nào."
Địch Túc: "Được thôi, ngươi có kế hoạch gì?"
Địch Túc nguyện ý phối hợp với Trần Kính Tông, cũng không đơn giản chỉ là vì thân phận phò mã gia, nhi tử của Các lão, mà là vì Trần Kính Tông mặc dù tuổi còn trẻ, đôi lúc nói chuyện mang theo chút không đứng đắn, nhưng từ lúc diễn võ tỷ thí lần trước cho đến lần này tham gia chiến trận bình định, Trần Kính Tông nhiều lần biểu lộ ra sự hữu dũng hữu mưu, chỉ là người này, đã khiến cho Địch Túc xem nhẹ tuổi tác mà tâm phục khẩu phục.
Trần Kính Tông lần nữa nhìn về phía Bạch Hà Lĩnh.
Hắn cũng không biết chuyện nàng biết trước lần này có xảy ra thật hay không.
Nhưng Trần Kính Tông thà rằng tin là có, hắn đã chuẩn bị nhiều như vậy, là vì một khi gặp phải mai phục, hắn có thể thuận lợi mà còn sống trở về nàng, không cho nàng lại khóc dữ dội như vậy nữa. Cùng lúc đó, Trần Kính Tông cũng muốn phụ trách đối với năm ngàn binh lính của Đại Hưng Tả Vệ, thà rằng hắn bị Lăng Nhữ Thành, Địch Túc chế giễu nhát gan lo sợ, cũng muốn cố gắng hết sức bảo toàn mạng sống của mỗi binh sĩ trong Đại Hưng Tả vệ.
Nếu như kế hoạch diễn ra thuận lợi, bọn họ không những có thể cùng với Tế Dương Vệ về sớm lập công, còn có thể tìm ra cái người cố ý tiết lộ hành tung người của hắn.
Bạch Hà Lĩnh.
Hai bên vách núi của dãy núi này cao ít nhất cũng phải năm trượng, tiểu hài tử cũng có thể leo lên đó, ở giữa hẻm núi cũng tương đối rộng rãi, có một đầu suối róc rách chảy xuôi.
Trên dãy núi mọc đây loại cây lẫn lộn, xanh um tươi tốt.
Lúc đi tới gần cửa dãy núi, Lữ Thành Lương thuyết phục Trần Kính Tông nói: "Đại nhân, người có muốn phái hai người đi lên núi trước nhìn xem, đề phòng có phục binh hay không?"
Trần Kính Tông khịt mũi coi thường: "Ở cái dãy núi nhỏ này, có thể giấu được mấy người, hơn nữa phản quân cũng vội và chạy trối chết rồi, làm sao còn dám mai phục chúng ta, bớt nói nhiều lời, tranh thủ thời gian xuất phát, đừng để những Vệ Sở khác cười chúng ta là người đến cuối cùng."
Thanh âm của hắn to, dường như muốn nói cho toàn bộ người trong Vệ Sở nghe.
Phản quân mai phục trên núi vẻ mặt lộ vẻ vui mừng, chỉ cần bọn hắn bắt được tên phò mã gia tự phụ kia, thì lần này không cần phải lo lắng đến đại quân của triều đình nữa!
Lúc Đại Hưng Tả Vệ bước vào hẻm núi giữa hai vách núi, mai phục ở đoạn giữa trên đỉnh núi có hơn ba ngàn cung thủ nín thở tập trung mà chuẩn bị, mà mai phục ở đoạn trước của dãy núi có ba ngàn năm trăm bộ binh, lặng lẽ từ trong bụi cỏ hoang, trong khe núi leo ra, vội vàng nhanh nhẹn lén đi về hướng cửa hẻm núi bên này, chỉ chờ khi nhóm cung thủ bắn xong cũng tiễn, bọn hắn và bộ binh ở lối ra bên kia cùng một lúc xông tới, trước sau đánh úp.
Một màn này, bị đám người Tế Dương Vệ đang tới gần cách một khoảng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Hai bên phản quân canh giữ ở lối vào hai bên, đen đi như hai đoàn ong vò vẽ.
Trên cánh tay Địch Túc nổi cả da gà, nếu như Trần Kính Tông không chạy đến tìm hắn ta, nếu như Đại Hưng Tả Vệ lâm vào cảnh phản quân vây quanh thật...
Không có thời gian nghĩ mà sợ hãi, Địch Túc chia binh thành hai đường vây quanh đợt phản quân vừa mới ẩn núp trên dãy núi, đồng thời ghé vào trên vách đá, chuẩn bị tốt cung tiễn.
Bốn trăm cung thủ được chia đều thành hai bên, những người còn lại, tiếp tục đi đánh úp bọn tiễn thủ bên phản quân.
Nếu đã muốn làm bọ ngựa bắt ve sầu, hãy để bọn ta làm chim sẻ!
Trong hẻm núi, Đại Hưng Tả vệ đã đi tới đoạn giữa.
Đột nhiên, bên trên sườn núi bên trái truyền đến một tiếng huýt sáo rõ to, tiếng còi còn quanh quẩn trong sơn cốc trống trải, từng cung thủ đã lộ ra thân ảnh.
Trần Kính Tông: "Bày trận!"
Đại Hưng Tả Vệ đã sớm chuẩn bị cấp tốc đoàn kết thành một khối ở giữa hẻm núi, các binh sĩ lên đỉnh đầu, dựng thẳng những tấm chắn bền chắc khó có thể phá nổi, ngăn trận mưa tên rơi loạn xạ xuống đây.
Hai đầu hẻm đã truyền đến tiếng chém giết, trên vách núi cũng truyền đến tiếng động chém giết.
Các huynh đệ Tế Dương Vệ cũng ra tay, khi không còn phi tiễn bay lên, Trần Kính Tông nâng mắt nhìn phản quân đang xông lên từ lối ra bên hẻm núi, cười cười, chỉ tới hướng cửa vào kia nói: "Rút lui!"
Các tướng sĩ của Đại Hưng Tả vệ vung đao chém giết, quay đầu chém lại.
Phản quân ở lối ra bên kia còn tưởng rằng bọn hắn thật sự muốn chạy trốn, đuổi càng nhanh hơn, nhưng lại không biết ba ngàn năm trăm phản quân ở lối vào vừa mới ăn một trận mưa tên của Tế Dương Vệ, người chết người bị thương, sau đó năm ngàn tinh binh của Đại Hưng Tả Vệ liền giết tới.
Phía trên đỉnh núi, Địch Túc dẫn đầu huynh đệ Tế Dương Vệ sau khi giết chết sạch bọn cung thủ bên phản quân, lại phóng thêm một đợt mưa tên vào bọn phản quân ở dưới đáy vừa chạy đến đoạn giữa, bắn tiễn xong, bọn họ lại chạy đến bao vây lối ra ở hẻm núi, mai phục chờ khi bọn phản quân đi đến thì xông lên, cùng với Đại Hưng Tả Vệ đã giải quyết xong một đầu cũng đang đi tới, cả hai phía chặn lại giết hết địch!
Khi một tia nắng xuyên thủng qua tầng mây, cuộc chiến trong hẻm núi cũng kết thúc.
Từng thi thể phản quân đang nằm ở giữa, máu hòa vào bên trong nước suối, dòng nước chảy vốn dĩ trong veo bây giờ đều bị máu tươi nhiễm đỏ.
Chiến trường chém giết, cho dù là phe chiến thắng cũng sẽ có thương vong.
Đại Hưng Tả Vệ, Tế Dương Vệ đều bị tổn thất một chút huynh đệ.
Cánh tay tráng kiện chịu một đao, dựa vào vách đá mà ngồi, một bên để cho binh sĩ băng bó cho hắn, một bên nghiêng đầu nói chuyện phiếm cùng với thương binh bên cạnh, bây giờ hắn còn cười, dường như điểm tổn thương ấy không đáng kể chút nào.
Trần Kính Tông thu tầm mắt lại, nhìn về phía tướng lĩnh phản quân đang bị trói hai tay quỳ trên mặt đất: "Ai phái ngươi tới?"
Phản tướng cắn chặt răng.
Trên tay Trần Kính Tông xuất hiện thêm một thanh chủy thủ, hắn đi vòng quanh sau lưng đối phương, hướng về phía ngón tay của phản tướng.
Cổ tay phản tướng bị trói, nhưng ngón tay vẫn có thể động, phát hiện ra ý đồ của Trần Kính Tông, hắn ta hung hăng nắm chặt tay thành quyền.
Nhưng Trần Kính Tông vẫn kéo ngón tay út của hắn ta ra ngoài, một tay chăm chú nắm chặt, một tay dùng lưỡi dao thái thịt chậm rãi dùng sức.
Trán phản tướng đổ mồ hôi, thời khắc lưỡi dao kia cứa vào ngón út của hắn ba phần, phản tướng đột nhiên kêu to một tiếng, vừa ra sức giãy dụa né tránh khỏi tay Trần Kính Tông, vừa toát mồ hôi nói: "Là Quách soái! Quách soái phái ta đến bắt ngươi!"
Trần Kính Tông vuốt chủy thủ, nhìn chằm chằm hắn ta hỏi: "Làm sao mà Quách soái biết được ta sẽ đi qua nơi này?"
Địch Túc vẫn đứng ở bên cạnh với sắc mặt nghiêm nghị, đáy mắt nổi lên lửa giận. Các tướng sĩ không sợ chết, chỉ sợ bị người đâm từ phía sau lưng, cũng hận nhất là loại phản đồ này.
Phản tướng: "Quách soái bắt được một trinh sát bên các ngươi, những điều này đều tra hỏi từ miệng trinh sát mà ra!"
Trần Kính Tông: "Các ngươi bắt được trinh sát ở nơi nào?"
Hắn mở ra tấm bản đồ địa hình đơn giản, để cho phản tướng xác nhận.
Phản tướng một mặt mồ hôi và máu, hắn ta phải dùng lực chớp mắt cuối cùng mới có thể rõ ràng.
Trần Kính Tông thả một tay ra cho hắn.
Phản tướng chỉ vào địa phương tối hôm qua bọn hắn hạ trại.
Trần Kính Tông một lần nữa trói hắn lại, cầm bản đồ địa hình đi tới một bên.
Địch Túc đi tới, cau mày, thấp giọng nói: "Vị trí kia, là Đại Danh phủ Khai Châu Vệ, Kim Ngô Tiền Vệ cũng có thể đi qua đó, chẳng lẽ là trinh sát của bọn họ điều động đi bị bắt?"
Cùng so sánh với phản đồ triều đình bên này, Địch Túc càng muốn tin là trinh sát bị bắt không có cốt khí mà khai, tiết lộ lộ tuyến của của quân tiên phong.
Trần Kính Tông liếc hắn ta một cái, cụp mắt nói: "Có khả năng, chờ đến khi chúng ta tụ hội tại Hắc Long Đàm, hỏi xem bên nào thiếu trinh sát là biết."
Sau khi chỉnh đốn lại quân sĩ, hai Vệ Sở cùng thương binh tiếp tục xuất phát, chờ đến khi đại chiến kết thúc, mới đi nhặt xác các huynh đệ đã chết.
Không nghĩ tới bọn họ vừa mới ra khỏi Bạch Hà Lĩnh, ở phía xa đột nhiên có sương mù dâng lên!
Sương mù nổi lên ở khu vực lối vào núi Ngũ Đóa gần khu vực Hắc Long Đàm, quân chủ lực của phản quân hẳn là ở chỗ này!
Lúc này bọn hắn chạy đến, mấy nhánh quân tiên phong kia đang chém giết cùng ba vạn phản quân.
Phản quân có thể chạy trốn một đường tới nơi này tất cả hầu như đều là quân tinh nhuệ, nhưng mấy nhánh Vệ Sở của triều đình cũng toàn là tinh binh, ngoại trừ hai Vệ Sở ban đầu đụng phải phản quân chịu thương vong thảm trọng, đợi khi sáu Vệ trước sau chạy đến, phản quân dần dần rơi vào thế yếu.
Giết địch là việc quan trọng nhất cần giải quyết, Trần Kính Tông nhằm ngay vào hướng Cảnh Vương, Quách Kế Tiên mà tiến tới.
Quách Kế Tiên ở đầu là mãnh tướng, Cảnh Vương thân thủ cũng không tầm thường.
Sau khi nhận ra Trần Kính Tông, Quách Kế Tiên bỏ lại mấy tên binh sĩ triều đình xuống, cầm thương đi về hướng Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông: "Nghe nói ngươi bắt được một trinh sát?"
Quách Kế Tiên: "Đúng vây, đáng tiếc ta phái một vạn tinh binh, vậy mà cũng không bắt sống được phò mã."
Hai người nói chuyện, đao thương trong tay vẫn không ngừng chém vung qua lại.
Quách Kế Tiên tuổi đã hơn bốn mươi, thắng hơn ở chỗ kinh nghiệm đối địch phong phú, trên phương diện kinh nghiệm Trần Kính Tông không bằng hắn ta, nhưng lại thắng ở tuổi trẻ sung sức.
Hai tướng quân cao lớn tráng kiên như nhau, thương pháp cũng khó phân sàn sàn nhau, so sánh ở thể lực, tâm tính.
Trần Kính Tông có đầy đủ trầm ổn, Quách Kế Tiên cố ý lộ ra sơ hở hắn thờ ơ, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không buông tha mỗi cơ hội có thể khống chế quân địch.
"Vương gia!"
Cách đó không xa truyền đến một tiếng hét sợ hãi.
Quách Kế Tiên bỗng lùi về sau mấy bước, không chú ý nhìn lại.
Thương trong tay Cảnh Vương bị gãy mất, bị bọn người Địch Túc bao vây.
Bọn người Địch Túc đều muốn bắt sống Cảnh Vương, cho nên, khi Cảnh Vương lấy ra một thanh chủy thủ kề lên cổ, bọn người Địch Túc ngược lại rút lui, có ý muốn dùng lời nói thuyết phục hắn ta.
Cảnh Vương cất tiếng cười to: "Thắng làm vua thua làm giặc, chết thì có gì đáng sợ chứ! Bắt ta quay về kinh thành quỳ trước một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó!"
Nói xong, Cảnh Vương liếc nhìn Quách Kế Tiên ở phía xa xa, bỗng nhiên vung chủy thủ lên.
Máu tươi bắn tung tóe.
Quách Kế Tiên vô ý thức nhắm mắt lại.
Nhưng vào lúc này, thương của Trần Kính Tông bay đến, một cước đánh bay thương của Quách Kế Tiên, lại kề sát mũi thương trước ngực đối phương.
Quách Kế Tiên cười khổ, quỳ xuống.
Vương gia có thể chiến tử, hắn ta nhất định phải còn sống, chỉ có khẳng định Dự Vương mới là chủ mưu tạo phản, nhóm tỷ tỷ và cháu trai mới có một chút hy vọng sống sót.
Cảnh Vương tự sát, Dự Vương bị bắt sống, Quách Kế Tiên đầu hàng, phản quân còn lại tất nhiên cũng đều buông đao thương xuống.
Đến tận lúc này, Trần Kính Tông mới có thời gian đi tìm bóng dáng một người.
Kim Ngô Tiền Vệ gặp được phản quân đầu tiên, mặc dù bọn họ phóng khói báo động ngay từ đầu, nhưng chờ viện binh đuổi tới, Kim Ngô Tiền Vệ năm ngàn người giờ cũng chỉ còn hơn một ngàn.
Thích Cẩn trước đó đã bị thương, đau khổ chống đỡ chờ đến khi viện binh đến, sau khi trên bả vai lại trúng thêm một tiễn, kiệt lực mà ngất đi.
Trần Kính Tông đi tới chỗ Kim Ngô Tiền vệ nghỉ ngơi.
Thích Cẩn đã tỉnh, máu me khắp người dựa vào thân cây cũng làm thân cây nhuốm màu đỏ rực, bả vai bên trái còn cắm một mũi tên bị gãy.
Nhổ tiễn nguy hiểm, y nhất định phải chờ đến khi trở về doanh trại mới có thể chẩn trị.
Ánh mắt của y nặng nề nhìn ba trăm thuộc hạ xung quanh, cho đến khi Trần Kính Tông ngồi xổm xuống trước mặt y, dường như lúc này Thích Cẩn mới phát hiện ra là có người tới.
"Lăng soái đã nói qua, gặp được quân chủ lực của phản quân không thể giao chiến, tại sao Thích đại nhân không tuân thủ quân lệnh?"
Trần Kính Tông lau một chút máu trên đầu vai Thích Cẩn, nhẹ giọng hỏi.
Thích Cẩn gượng cười, cụp mắt nói: "Không phải bọn ta không tuân quân lệnh, là vì phản quân đã sớm mai phục, chúng ta chỉ có thể giết ra một đường máu."
Trần Kính Tông: "Lấy năm ngàn địch ba vạn, ngươi đúng là mạng lớn."
Thích Cẩn: "Toàn bộ nhờ có viện binh tới kịp lúc."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]