Sau khi Trần Kính Tông rời khỏi bộ binh thì phải đi đến vệ sở, cùng hai vị chỉ huy chỉnh đốn quân đội, vũ khí, trang bị, chuẩn bị tập kết ngoài cửa thành vào sáng mai.
Quay như chong chóng mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Trần Kính Tông mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía kinh thành, đúng một khắc trước khi cửa thành đóng lại.
Bởi vì lệnh giới nghiêm, cơ hồ dân chúng đều đã ngủ, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ trên từng con đường trống rỗng.
Mãi đến giờ này khắc này, Trần Kính Tông mới có thời gian nghĩ đến nàng, nghĩ nàng có thể bởi vì Dự Vương tạo phản mà kinh thành sẽ loạn, có thể vì hắn ra ngoài chinh chiến mà lo lắng hay không.
Nhưng hắn lại không có cách nào đưa hai loại cảm xúc này tưởng tượng đến gương mặt xinh đẹp lại quý phái của nàng.
Chung quy nàng cũng không phải nữ tử tầm thường, ngay cả tiên đế băng hà nàng cũng chỉ là ở trước mặt hắn rơi lệ một lần, sau khi xuất cung rất nhanh khôi phục sự thong dong bình tĩnh, không cần bất luận kẻ nào cố ý đi an ủi.
Phía trước đã là phủ trưởng công chúa, trong phủ vẫn chiếu đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa có thị vệ tuần tra đêm.
"Phò mã." Bốn thị vệ canh gác cung kính hành lễ với hắn.
Trần Kính Tông gật gật đầu, đem dây cương của ngựa cho gã sai vặt chuyên phụ trách dắt ngựa, hắn bước nhanh đi vào.
Ngày hè nóng nực, hôm nay hắn phải đi đi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3375537/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.