Năm đã qua, nhưng đêm tháng giêng và tháng chạp vẫn không khác gì nhau, trời lạnh buốt.
Trần Kính Tông khoác chăn, sau đó ôm Hoa Dương vào lòng.
Như vậy không cần lo nàng sẽ bị lạnh, không nhìn thấy mặt nhau, cũng không sợ ngửi thấy hơi rượu mình thở ra.
Hắn hôn nhẹ lên gáy nàng.
Chăn gấm trượt xuống theo bả vai rắn chắc của hắn, cứ trượt xuống, Trần Kính Tông lại kéo lên, đến khi không thể phân tâm để ý đến nó được nữa mới thôi.
Đèn đồng đặt bên cạnh, ánh sáng dìu dịu soi sáng làn sương trắng hai người thở ra, mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập trong màn sa, sa mỏng nhẹ nhàng lắc lư, dường như nó cũng say theo.
Đến khi đường phố xa xa truyền đến tiếng gõ canh hai, cuối cùng Trần Kính Tông mới nhấc chăn lên, ôm Công chúa vào lòng.
Nhịp tim của hắn như nổi trống, nhịp trống xuyên qua lưng Hoa Dương, hòa với nhịp tim của nàng.
Tựa như sau một một trận bão táp, chỉ còn lại bình tĩnh và yên lòng.
Mặc dù nàng đưa lưng về phía Trần Kính Tông, Hoa Dương vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu hắn thở ra, nàng đã từng rất ghét bỏ, lúc này lại như đã quen, không quá để ý đến.
Nàng muốn nói chuyện, vừa mở miệng thấy giọng nói khàn khàn thì hơi giật mình, không đợi nàng nhắc nhở, Trần Kính Tông tự giác đứng lên, khoác thêm trung y đi rót nước cho nàng.
Hoa Dương kéo chặt chăn hơn, xoay người, nhìn Trần Kính Tông thận trọng nhấc bình nước lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3373850/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.