"Bình thường mắt nàng liếc liếc rất hung dữ, lần này còn chưa được mười lần, sao nàng lại mất hết sức lực như thế chứ?"
Trần Kính Tông xoa đầu Hoa Dương, bất đắc dĩ nói.
Hoa Dương nằm trên vai hắn, mệt mỏi thở dốc.
Bình thường Trần Kính Tông leo núi rồi cưỡi ngựa, cái gì hắn cũng làm dễ dàng, giống như đó vốn không phải việc khó khăn, đến lượt mình, Hoa Dương mới thật sự nhận ra, rốt cuộc Trần Kính Tông khỏe mạnh đến mức nào.
Nàng như một con phượng hoàng nhỏ nằm bất động, rơi vào nhánh ngô đồng thì làm ổ ở đó không chịu dời đi, Trần Kính Tông cũng hết cách rồi, đành phải đỡ cánh tay nàng lên.
Một lát sau, hắn ôm lấy Hoa Dương, cất bước xuống giường.
Trời tối, tiếng người yên ắng, ngoài cửa sổ gió lạnh thét gào, Trần Kính Tông lại ôm Hoa Dương đi từng vòng từng vòng trong phòng.
Cuối cùng vẫn là Hoa Dương chê lạnh, hai người mới quay lại giường lần nữa.
Không biết qua bao lâu sau, rốt cuộc Trần Kính Tông cũng lưu luyến rời đi, thấy nàng như đang ngủ, nằm ngoài một chỗ không nhúc nhích, Trần Kính Tông khẽ cười, kéo áo ngủ bằng gấp đắp kín cho nàng.
Lúc hắn bước xuống giường, Hoa Dương mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn hắn đi tới trước giá rửa mặt.
Dù sao cũng là trời đông giá rét, hắn cũng sợ lạnh, mặc trung khố xong, khoác bộ xiêm y rộng lớn lên, trông hắn lại càng thêm cao lớn và mạnh mẽ.
Tắm rửa xong, Trần Kính Tông thay một chậu đồng rót nước ấm, làm ẩm khăn lụa chuẩn bị trước rồi đi về phía nàng.
Đêm đông ở Kinh Thành, ngoài cửa sổ lạnh đến mức nước đóng thành băng, dù sao Hoa Dương cũng là Công chúa, nàng không quá để ý, lấy khăn lụa lau mồ hôi là được, đợi đến buổi trưa nắng ấm thì sẽ tắm rửa sau.
Nàng cũng không muốn động một ngón tay nào, Trần Kính Tông cứ thế hầu hạ nàng như đại nha hoàn vậy.
Cả buổi Hoa Dương đều nhắm mắt, mãi đến khi Trần Kính Tông giúp nàng mặc trung y.
Làm xong, Trần Kính Tông tắt đèn, nằm lại giường ôm nàng vào trong ngực.
Lồng ngực của hắn rộng lớn, phập phồng theo mỗi lần hít thở, tỏa ra hơi ấm và sức mảnh chỉ võ quan trẻ tuổi mới có.
Hoa Dương hơi co lại bên người hắn, lúc nha hoàn trải giường chiếu đã nhét vào hai bình giữ nhiệt, không biết Trần Kính Tông đã ném đi đâu rồi.
Lòng bàn tay hắn lướt qua khóe môi nàng, Trần Kính Tông hỏi: "Không phải ta muốn khoe khoang đâu, nhưng lúc chúng ta giành được chiến thắng, nàng có thấy kiêu ngạo chút nào không?"
Hoa Dương chớp mắt, đáp: "Không đến mức kiêu ngạo, nhưng mà không đến mức khiến ta và phụ hoàng mất mặt, hơn nữa, lần sau còn luận võ, cách này của chàng chắc chắn không hữu hiệu, Lưu đại nhân và biểu ca bên kia sẽ liên hợp nhiều vệ sở hơn."
Trần Kính Tông: "Nàng không nói thì thiếu chút nữa ta quên mất Thích Cẩn là biểu ca của nàng rồi, lần này hắn đứng hạng mấy vậy?"
Hoa Dương: "Ta nào có biết, ta cũng không tính điểm của Kim Ngô tiền vệ, chỉ biết ba thứ tự đầu diện lên bàn tiệc thánh của mọi người thôi."
Trần Kính Tông: "Nàng có biết điểm của vệ sở ta không?"
Hoa Dương: "Có, Uyển Nghi nhớ giúp mọi người đấy, nếu không có nàng nhận ra mười binh sĩ kia, có lẽ mỗi người thắng mấy điểm nàng ấy cũng đều nhớ rõ ràng."
Trần Kính Tông: "Quả nhiên là cháu gái ruột, ta hầu hạ nàng hai năm mà nàng cũng không ghi điểm giúp cho ta."
Hoa Dương bất giác nhéo eo của hắn, nhưng lại quên mất tên người Trần Kính Tông không có chút mỡ nào, nàng không véo nổi.
Trần Kính Tông nắm chặt tay nàng, tốt bụng nhắc nhở: "Muốn nhéo thì chỗ này nhiều thịt hơn này."
Hoa Dương rút mạnh tay về, tức giận đẩy hắn một cái: "Ngủ đi."
"Ba hôm rồi không được ôm, để ôm lúc nữa đã." Trần Kính Tông lại ôm nàng vào lòng: "Nàng không biết đó, trước đây nàng chê ta không sạch, còn ta lại thấy nàng yếu ớt, lần này ba đêm phải ngủ ở giường lớn trong vệ sở, ta bị mười cái chân thúi của bọn họ làm sợ muốn khiếp luôn."
Hoa Dương không muốn nghe mấy thứ đáng ghét này: "Chàng có thể nói chuyện khác không?"
Trần Kính Tông: "Nàng muốn nghe chuyện gì?"
Hoa Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Phụ hoàng gọi thái y trị liệu cho Cao Đại Tráng à, rốt cuộc hắn bị bệnh gì vậy?"
Trần Kính Tông nói lại toàn bộ những lời thái y nói.
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, vừa là vui mừng vì Cao Đại Tráng có thể khôi phục, nhưng Hoa Dương nhớ tới đời trước, Trần Kính Tông và hơn năm ngàn người Đại Hưng tả vệ gần như bị tiêu diệt toàn quân, chỉ còn mười mấy binh bởi vì bị thương trong trận chiến trước đó không được tham gia vào chiến sự này nên mới may mắn thoát khỏi nguy nan.
Hoa Dương ôm chặt hắn.
Đời này hắn không nhắc lại câu đó nữa, nàng cũng sẽ không để hắn bỏ mạng nơi chiến trường sớm vậy.
Chỉ cần phụ hoàng còn sống, tên Dự vương ngu xuẩn kia sẽ không dám tạo phản.
Hạ tuần tháng mười một, trời Kinh Thành đổ một trận tuyết lớn.
Ngày hôm đó, Công chúa phủ Ngô Nhuận phái người gửi thư cho Hoa Dương.
Hoa Dương đổi sang thường phục không quá bắt mắt, dẫn hai nha hoàn đi ra ngoài, bởi vì xe ngựa của Công chúa quá phô trương, Hoa Dương bèn dùng xe ngựa của Trần phủ.
Mấy khu phố ở Kinh Thành là nơi phồn hoa nhất, các thiếu nữ khuê các cũng thường xuyên cùng mẫu thân hoặc tỷ muội khuê phòng hẹn nhau tới đây dạo cửa hàng.
Xe ngựa từ từ dừng lại trước một cửa hàng tơ lụa.
Có một thị vệ ăn mặc như bình thường tới gần xe ngựa, đứng đối diện với Triều Vân bên cạnh xe nói chuyện, Triều Vân lại lên xe, nói lại với chủ nhân: "Công chúa, hiện tại Hàn cô nương đang ở Đa Bảo các phía trước."
Hoa Dương gật đầu.
Triều Vân dặn phu xe đánh xe ngựa chạy tới Đa Bảo các.
Lúc tới nơi, Hoa Dương đeo khăn che mặt đi xuống ngựa.
Gần tới cuối năm, có nhiều người bắt đầu chuẩn bị đồ tết, mấy nhà giàu có cũng đặt mua một ít đồ trang sức mới cho các cô nương, ra ngoài làm khách mới có thể diện.
Bởi vậy, lúc này đây, trong Đa Bảo các vô cùng náo nhiệt, hơn một nửa là mấy cô nương chưa lấy chồng và các vị phu nhân trẻ tuổi.
Triều Vân lướt qua mọi người bên trong, nhớ lại miêu tả của thị vệ kia, áo ngoài màu hồng và váy dài phi sắc, đầu đeo trâm hoa đào bích tỳ màu đỏ, đôi gò má dịu dàng tinh tế...
Bỗng nhiên, ánh mắt của Triều Vân dừng lại, nàng tiến tới bên cạnh Công chúa, thấp giọng nói: "Người kia chính là Hàn cô nương."
Mà Hàn cô nương được nhắc tới đang đưa lưng về phía chủ tớ Hoa Dương.
Một nữ nhân mặc trang phục thiếu phụ đang đứng trước quầy chọn trang sức.
Hoa Dương dẫn Triều Vân, Triều Nguyệt tới.
Nàng cúi đầu nhìn trang sức đang bày biện trong quầy, khóe mắt liếc nhìn Hàn Bình Nhi.
Hàn Bình Nhi là nhi nữ của một vị Cẩm Y Vệ Hàn Thiên Hộ, năm nay mười bốn tuổi.
Đời trước, vào tháng hai năm sau, Hàn Bình Nhi sẽ trở thành tú nữ được chọn tiến cung, chỉ một lần đã giành được sự sủng ái của phụ hoàng, trong ba tháng ngắn ngủi, nàng được phong làm Dung Phi, sau đó cũng vì phụ hoàng chết trên người nàng mà bị hoạch tội, ban cho ba thước lụa trắng, đúng là hồng nhan bạc bệnh.
Khi đó, Hoa Dương chưa từng gặp Dung Phi, với những nữ nhân của phụ hoàng, đặc biệt là những người còn nhỏ tuổi hơn nàng, nàng không có hứng thú, cho dù có cơ hội gặp mặt, Hoa Dương cũng cố sức rời đi.
Hoa Dương không muốn gặp bọn họ, nhưng cũng không hận hay oán trách, ngay cả mẫu hậu đã sớm không thèm để ý xem thử phụ hoàng đang sủng ái người nào, thì Hoa Dương cần gì để ý đây. Nhưng thật ra nàng cũng khá đồng cảm với mấy tiểu cô nương chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi này. Thân phận của phụ hoàng cao quý, nhưng ông đã hơn năm mươi tuổi, cho dù lúc trẻ rất tuấn tú, nhưng già rồi thì cũng chỉ vậy thôi. Ngay cả mấy người như cha chồng nàng, Lý thái y cũng bớt đi đôi phần lanh lợi, râu mép cũng thưa đi nhiều...
Hoa Dương hiếu thuận với phụ hoàng, hy vọng ông sống lâu trăm tuổi, nhưng nếu phụ hoàng chỉ là một ông lão năm mươi tuổi xa lạ, Hoa Dương cũng không muốn nhìn lâu hơn dù chỉ là một chút.
Hoa Dương cũng biết, phụ hoàng chết quá bất ngờ, ông đã ăn những đan dược trợ hứng kia từ mấy năm trước, Hàn Bình Nhi chỉ thị tẩm theo quy định mà thôi, cũng không hề có ý định hãm hại người.
Đời này, Hoa Dương không muốn phụ hoàng chết như vậy, chết một cách mất mặt đến thế, nàng và mẫu hậu không thể thay đổi được thói đam mê nữ sắc của phụ hoàng, vậy thì nàng chỉ có thể nghĩ cách cản Hàn Bình Nhi tiến cung mà thôi. Cho dù phụ hoàng có thể có những tú nữ xinh đẹp khác, nhưng thiếu một Hàn Bình Nhi, những nữ nhân khác cũng không khiến phụ hoàng si mê sủng ái đến vậy, ít đi mấy lần sủng hạnh thì cũng có lợi với sức khỏe của người.
Còn với Hàn Bình Nhi, không tiến cung cũng là chuyện tốt, không cần phải nương nhờ vào một Hoàng đế già, cũng không cần bất đắc dĩ mất mạng.
Đang suy nghĩ, Hàn Bình Nhi cũng nghiêng về phía Hoa Dương để xem đồ trang sức, rốt cuộc Hoa Dương cũng có thể nhìn rõ mặt của nàng.
Là một thiếu nữ mắt hạnh đào tai, dưới cái nhìn của Hoa Dương, khuôn mặt của Hàn Bình Nhi chỉ đẹp bảy phần, nhưng đôi mắt của nàng trong suốt sáng ngời, linh động động lòng người.
Bị một đôi mắt xinh đẹp như thế nhìn chăm chú, có lẽ nam nhân lớn tuổi nào cũng có ảo giác như mình trẻ tuổi hơn rất nhiều?
Hoa Dương càng thưởng thức Hàn Bình Nhi, cảm giác kính trọng đối với phụ hoàng càng trở nên nhạt hơn.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, người đó cũng là phụ hoàng của nàng, nàng cũng nhận được sự yêu thương chiều chuộng có thừa từ người đó.
Sau khi tận mắt xác nhận vẻ đẹp của Hàn Bình Nhi, hơn nữa còn để Ngô Nhuận tìm hiểu tính tình của mọi người ở Hàn gia, cũng không có điểm nào khiến người ta chỉ trích, Hoa Dương tới tìm Tam tẩu La Ngọc Yến của mình.
Từ lâu La Ngọc Yến đã ghen tị với sự kính trọng mà toàn thể mọi người ở Trần gia dành cho Hoa Dương, nàng lại xem thường Du Tú xuất thân thấp hèn, cho nên Hoa Dương cũng không muốn thân thiết với La Ngọc Yến. Sau này La Ngọc Yến sửa đổi đôi phần tình cách của mình, thường xuyên ngắm hoa trò chuyện với nàng và Du Tú, Hoa Dương mới đón nhận vị Tam tẩu này, không thể nói là thân thiết hơn, nhưng nàng đã đồng ý xã giao.
Hoa Dương hy vọng Hàn Bình Nhi có thể nhanh chóng định ra việc kết hôn trước khi phụ hoàng hạ chỉ tuyển tú.
Tìm một bà mối tới Hàn gia làm mai thì dễ, nhưng chưa có nhà trai nào thích hợp, chưa chắc Hàn gia đã tùy tiện gả nữ nhi ra ngoài.
Nếu báo cho Hàn gia tin tức phụ hoàng sắp tuyển tú, Hoa Dương cũng không chắc Hàn gia có muốn đưa nữ nhi vào cùng để tranh sủng hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoa Dương chỉ có thể lựa chọn một nam nhân tất cả mọi mặt đều thích hợp cho Hàn Bình Nhi, người mà chắc chắn Hàn gia sẽ không từ chối.
Nhưng Hoa Dương là công chúa, ngoài thái giám và thị vệ trong cung, biểu ca Thích Cẩn và mấy nam nhân Trần gia, Hoa Dương không biết một ngoại nam nào cả.
La Ngọc Yến thì không giống vậy, La gia kết thân với rất nhiều người trong Kinh Thành, giao thiệp lại rộng.
Hoa Dương nói thẳng ý mình cho La Ngọc Yến, hy vọng trong hai tháng, La Ngọc Yến có thể quyết định một mối hôn sự cho Hàn Bình Nhi.
Trong lòng La Ngọc Yến ngứa ngáy khó nhịn: "Công chúa có quan hệ gì với vị Hàn cô nương này sao? Vì sao phải phí tâm bận lòng giúp nàng vậy?"
Đúng là lạ thật, nàng và Công chúa làm chị em dâu ba năm, Công chúa còng chưa chủ động quan tâm tới nàng, chỉ là nữ nhi của một Thiên hộ, có tài cán gì chăng?
Hoa Dương cười nhạt: "Nhìn hợp mắt thôi, Tam tẩu chỉ cần nói là có thể giúp hay không thôi, nếu như Tam tẩu cảm thấy vướng tay chân thì ta sẽ đi nhờ người khác."
Hiếm khi Công chúa có việc cần nhờ nàng, La Ngọc Yến nào dám bỏ qua cơ hội tốt được giúp đỡ Công chúa, nàng ta bảo đảm: "Công chúa yên tâm, ta sẽ tìm hiểu mấy nhà thân thích xem thử có ứng cử viên nào phù hợp."
Hoa Dương: "Làm phiền Tam tẩu, nhờ Tam tẩu giữ bí mật giúp ta, đừng nói cho bất cứ ai ngoài ta và tẩu biết là ta cũng nhúng tay vào việc này."
La Ngọc Yến hiểu rõ.
Sau đó, La Ngọc Yến bắt đầu tăng cường đi lại nhà thân thích, khiến Trần Hiếu Tông thắc mắc gần đây nàng đang bận rộn gì.
La Ngọc Yến cũng không nói gì với trượng phu.
Đến hạ tuần tháng chạp, La Ngọc Yến đi tới Tứ Nghi Đường, nàng ta cười híp mắt mang tới một tin tức tốt: "Công chúa, ta có một biểu đệ ở Bá phủ, mặc dù trong nhà hơi sa sút, nhưng hắn là Thế tử, có võ nghệ tốt, đang làm ở Vũ Lâm hữu vệ, bình thường cũng có nhiều cô nương muốn kết thân với hắn. Sau khi ta kêu người dẫn Hàn cô nương tới cho hắn xem mặt, hắn vô cùng hài lòng, sáng nay mới nhờ bà mối tới Hàn gia đề nghị, Hàn gia cũng đã đòng ý rồi, trước năm mới là có thể trao đổi thiếp canh."
Hai nhà trao đổi thiếp canh rồi thì cho dù trong cung muốn tuyển tú đi nữa, những nữ tử đó cũng sẽ không đưa vào danh sách.
La Ngọc Yến làm việc gọn gàng đến mức làm Hoa Dương chấn động.
Biểu cảm của Công chúa khiến La Ngọc Yến cảm thấy rất vui vẻ, ngoài miệng khiêm tốn nói: "Đây óc là gì, nếu như Công chúa đã tự mình mai mối cho Hàn cô nương, chỉ cần ngài nói một tiếng ra ngoài, nam tử khắp kinh thành sẽ tự động chạy tới."
Hoa Dương cười nói: "Nói chung Tam tẩu đã giúp ta một việc lớn rồi, sau này nếu như Tam tẩu gặp chuyện phiền toái gì thì cứ đến tìm ta."
La Ngọc Yến khách sáo nói vài câu, mặt mày hồng hào rời đi.
Chạng vạng hôm đó Trần Hiếu Tông quay về, thấy khóe miệng nàng vẫn còn cong lên, hắn ngạc nhiên hỏi: "Nàng kiếm được bạc à, sao vui thế?"
La Ngọc Yến: "Ta còn lạ gì bạc, chỉ là ta lọt vào mắt Công chúa rồi, chuyện cụ thể thì không thể nói cho chàng biết được."
Trần Hiếu Tông bật cười.
Trước đây thê tử còn ghen tị với Công chúa, giờ Công chúa vui vẻ với nàng thì nàng đã phấn khởi như được dính tiên khí kia kìa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]