🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trận tỷ thí thứ hai là bắn cung, mỗi binh sĩ bắn ba mũi tên, mỗi mũi tên trúng bia hồng tâm tính một điểm.

Nói cách khác, trong trận tỷ thí này, số điểm cao nhất mà mỗi Vệ Sở có thể đạt được là ba mươi điểm, điểm thấp nhất là không.

Trong khi mọi người đang nghỉ ngơi, cung nhân đã được huấn luyện bài bản di chuyển năm mươi hai cung tên, hai tên một nhóm, sắp xếp ở phía nam võ trường thành theo khoảng cách nhất định.

Mỗi Vệ Sở sử dụng hai cung tên, các Chỉ huy sử dẫn đội đến vị trí tương ứng.

Yêu cầu trong triều đối với cung tên của binh sĩ là có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách năm mươi bước, trong kỳ thi võ, yêu cầu đối với người thi là tám mươi bước.

Khoảng cách của tỷ thí võ nghệ, là sáu mươi bước.

Các binh sĩ bình thường luyện bắn cung ở Vệ Sở, thường dùng người rơm làm bia, chỉ cần bắn trúng người rơm, bất kể là đầu, ngực hay là tay chân, đều coi như đạt chuẩn. Khoảng cách tỷ thí võ công tuy giống như luyện tập bình thường, nhưng hồng tâm bia chỉ lớn bằng kích thước bánh nướng, một binh sĩ nếu bình thường không chuyên tâm luyện tập, muốn bắn trúng hồng tâm tuyệt đối không phải chuyện dễ, như vậy cũng có thể phản ánh binh lực của một Vệ Sở.

Trên đài cao, Cảnh Thuận đế vuốt râu.

Tỷ thí bắn cung đơn giản nhất, nhưng nhìn những binh sĩ cao lớn rắn rỏi xếp hàng phía trước, lần lượt đứng lên trước bắn tên, mũi tên vụt qua, cũng rất vui tai vui mắt.

Rất nhanh, Cảnh Thuận đế lại chú ý đến Tả vệ Đại Hưng.

Tả vệ Đại Hưng người đầu tiên thi đấu, vẫn là Cao Đại Tráng, với cái thân hình như giá đỗ, cũng khiến Cao Đại Tráng trở thành binh sĩ đầu tiên được Cảnh Thuận đế nhớ tên ngày tỷ thí hôm nay.

Khi Cao Đại Tráng lấy tên từ ống tên, binh sĩ Vệ Sở gần đó đều theo bản năng nhìn sang, kể cả những người sắp đến lượt, cũng đều muốn xem xong biểu hiện của Cao Đại Tráng mới bắt đầu.

Tần Uy và những người khác cũng bắt đầu căng thẳng.

Phò mã gia chỉ huy sử của bọn họ thật sự không sợ thua à, cũng không hề sắp xếp huấn luyện đặc biệt cho bọn họ chút nào, ba ngày này Cao Đại Tráng cũng vẫn cứ ở trong bếp nấu cơm, chỉ có buổi tối là ngủ cùng bọn họ.

Nghe nói trước khi Cao Đại Tráng bị bệnh, không nói đến sức mạnh phi thường, hay là cao thủ bắn cung, chuyên dùng cung nặng, hiện tại thần lực của hắn đã không còn nữa, phế bỏ hơn ba năm, bắn trúng còn được không?

Vấn đề này, bọn họ tò mò nhưng lại không dám hỏi, sợ chọc vào vết sẹo của Cao Đại Tráng, khiến hắn khó chịu vô ích.

Trần Kính Tông đứng ở một bên, nhàn nhã nhìn, như thể hắn không quan tâm liệu Cao Đại Tráng có bắn trúng hay không.

Cung tên dùng trong tỷ thí là cung tên thông thường, Cao Đại Tráng lúc này chỉ là không khoẻ mạnh bằng những binh sĩ khác, sức để bắn vài mũi tên thì vẫn có.

Hắn đứng chuẩn tư thế.

Mũi tên đầu tiên đã trúng bia, nhưng lại ở ngoài hồng tâm.

Trong đám binh sĩ Vệ Sở gần đó phát ra một vài âm thanh, Cao Đại Tráng như thể không nghe thấy, giương tay, lấy ra mũi tên thứ hai.

Lần này, hắn bắn trúng xung quanh hồng tâm,

được tính một điểm!

Tần Uy và những người khác vui mừng!

Mũi tên thứ ba của Cao Đại Tráng, bắn vào chính giữa hồng tâm!

Mặc dù bắn vào phần nào của hồng tâm cũng chỉ được tính một điểm, nhưng mũi tên cuối cùng này, cũng đủ để chứng minh kỹ năng bắn cung của Cao Đại Tráng rất đáng kinh ngạc!

Cao Đại Tráng mỉm cười quay người, đưa cây cung trong tay cho Tần Uy.

Chín người của Tả vệ Đại Hưng và Cao Đại Tráng đều rất vui mừng, nhưng những binh sĩ xếp đầu hàng của Vệ Sở đứng bên cạnh lại thầm đổ mồ hôi, Cao Đại Tráng bắn giỏi như vậy, bọn họ nếu như không thể hiện tốt như Cao Đại Tráng, há chẳng phải trở thành trò đùa cho kẻ khác sao?

Những người này lần lượt lên bắn.

Có người bắn trúng hai mũi tên, nhiều người chỉ bắn trúng một mũi tên, còn có người bắn trượt ba mũi tên!

Sắc mặt của những Chỉ huy sử đứng bên cạnh đều tối sầm lại, khiến những binh sĩ sắp thi đấu tiếp đó càng thêm áp lực!

Cảnh Thuận đế hừm một tiếng, dời tầm mắt, tiếp tục nhìn những Vệ Sở hàng đầu bao gồm cả Cẩm Y Vệ.

Uyển Nghi nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, Hoa Dương hơi cúi đầu, phát hiện tiểu cô nương đang giúp Tả vệ Đại Hưng đếm điểm số.

Trận tỷ thí thứ hai nhanh chóng kết thúc, mười người Tả vệ Đại Hưng, tổng cộng bắn được hai mươi mũi tên, tính hai mươi điểm, lại xếp thứ bảy.

Uyển Nghi rất vui mừng: "Chỉ cần trận tỷ thí tiếp theo đừng phát huy quá tệ, Tứ thúc lần này chắc là có thể giành mười hạng đầu!”

Từ xếp hạng cuối cùng phút chốc lọt vào mười hạng đầu, theo Uyển Nghi, Tứ thúc đã rất lợi hại rồi!

Hoa Dương cười: "Cứ chờ xem, trận thứ ba luôn là trận hấp dẫn nhất trong mười nội dung tỷ thí."

Uyển Nghi có hơi khó hiểu, đấu tay đôi chẳng phải là đấu vật sao?

Tưởng tượng cảnh hai binh sĩ đỏ mặt tía tai vật ngã nhau, Uyển Nghi không có hứng thú, chỉ quan tâm đến tình hình của Tứ thúc.

Trận tỷ thí thứ ba là đấu tay đôi.

Nghe thì giống đấu vật, nhưng nếu chỉ có hai người đấu một mình, hai trăm sáu mươi người sẽ phải thi hết hiệp này đến hiệp khác, tốc độ quá chậm, nửa ngày cũng chưa xong được.

Cho nên, cái đấu tay đôi dùng chính là hỗn chiến, hai trăm sáu mươi binh sĩ một lượt đứng trong vòng tròn, ai muốn đánh ai thì đánh, khi vòng tròn chỉ còn lại hai mươi sáu người, thi đấu sẽ tuyên bố kết thúc, mà hai mươi sáu người đó, mỗi người được tính năm điểm. Nếu mười trong số đó thuộc cùng một Vệ Sở, Vệ Sở đó giành được tổng điểm là "năm mươi", gần tương đương với tổng điểm của hai trận tỷ thí trước đó.

Để công bằng, tất cả binh sĩ trong trận tỷ thí này đều phải cởi áo khoác, tránh có một số binh sĩ sợ thanh danh của những Vệ Sở khác mà không dám ra tay, ví dụ như Cẩm Y Vệ.

Dù sao hôm nay rất nhiều binh sĩ mới lần đầu gặp mặt, mỗi người đều bận thi đấu, không có thời gian nhớ kỹ tướng mạo của những Vệ Sở khác, cho nên cơ bản nhìn huy hiệu để xác định Vệ Sở.

Thời gian nghỉ ngơi ba mươi phút, cũng là thời gian để các Chỉ huy sử bố trí chiến thuật.

Chỉ huy sử của Cẩm Y Vệ Lưu Thủ, Chỉ huy sử của Tiền vệ Kim Ngô Thích Cẩn, Chỉ huy sử của Tả vệ Vũ Lâm Lục Vọng Sơn đứng cùng nhau.

Trong năm năm qua, ba Vệ Sở này luôn giữ ba vị trí đầu, Cẩm Y Vệ đứng đầu, Tiền vệ Kim Ngô, Tả vệ Vũ Lâm đều muốn giành vị trí thứ hai và thứ ba.

Cẩm Y Vệ đại diện cho hoàng thượng, các chỉ huy sử của Vệ Sở đều phải nể mặt Cẩm Y Vệ, yêu cầu binh sĩ nhường Cẩm Y Vệ một chút, còn Tiền vệ Kim Ngô, chỉ huy sử của Tả vệ Vũ Lâm, Cẩm Y Vệ liên minh, ba mươi binh sĩ cùng tập hợp, cho dù không có huy hiệu cũng tỏ rõ thân phận của bọn họ, binh sĩ Vệ Sở khác cũng dứt khoát nhường ba mươi người này.

Như vậy sẽ dẫn đến một kết quả, ba Vệ Sở trong phút chốc sẽ chiếm ba mươi người, các Vệ Sở khác tiếp tục chiến đấu, cuối cùng sẽ phải vì ít không đánh lại đông mà bị ba Vệ Sở hợp lực ném ra khỏi vòng tròn.

Nếu đã vậy, còn bận tâm suy nghĩ làm gì, lẫn trong một đám người giả vờ dùng hết sức lực diễn cho hoàng thượng xem vài lần, làm hoàng thượng vui vẻ là được!

Khi Thích Cẩn cùng Lưu Thủ, Lục Vọng Sơn nói chuyện, khoé mắt liếc qua Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông bị mười binh sĩ của Tả vệ Đại Hưng bao vây ở giữa, tự tạo thành một vòng tròn nhỏ, làm như thể đang nói chuyện gì.

Nhưng trận cuối cùng là về số lượng người, mười người Trần Kính Tông có đoàn kết đến đâu, nếu không liên minh thì cũng vô ích.

Lưu Thủ cũng liếc nhìn Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông là phò mã, là con rể của Hoàng thượng, nếu Trần Kính Tông tìm đến hắn để liên minh, hắn nhất định sẽ nể mặt Trần Kính Tông, để năm nay Trần Kính Tông giành lấy vị trí thứ hai.

Nhưng Trần Kính Tông hoàn toàn không có ý định liên minh, thậm chí ánh mắt mà hắn truyền đạt cũng không hiểu, Lưu Thủ đại diện cho Hoàng thượng, làm sao có thể chủ động lôi kéo Trần Kính Tông?

May mắn, trận tỷ thí thứ ba chỉ có Cẩm Y Vệ, Tiền vệ Kim Ngô, Vũ Lân Tả Vệ có thể giành được điểm, điểm số của các Vệ Sở khác trong hai trận trước là ghi điểm nhất, hạng bảy của Trần Kính Tông đã ổn định rồi, nói ra cũng rất vẻ vang, không khiến hoàng thượng mất mặt.

Lục Vọng Sơn ba mươi chín tuổi rồi, cười bóp vai Thích Cẩn cười nói: "Lần trước để ngươi đứng thứ hai, năm nay ngươi để Vệ Sở bọn ta giữ lại bao nhiêu người?"

Sau hai ván đấu, tổng điểm của Tả vệ Vũ Lâm tạm xếp thứ ba, chỉ kém Tiền vệ Kim Ngô ba điểm.

Trong số hai mươi sáu cái tên, Cẩm Y Vệ chiếm mười người, còn lại mười sáu, nếu Thích Cẩn bằng lòng để Tả vệ Vũ Lâm giữ chín người, bên Thích Cẩn giữ lại bảy người, Tả vệ Vũ Lâm sẽ có thể đảo ngược.

Thích Cẩn cười nói: "Chi bằng ta ngươi mỗi bên giữ tám người, trận này đồng hạng hai, thế nào?"

Lục Vọng Sơn hơi ngơ ra, sau đó cười nói: "Được thôi!"

Thích Cẩn dù gì cũng là cháu ruột nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, lại còn nhỏ tuổi, muốn giành hạng hai thêm một lần nữa cũng có thể tha thứ được.

Sau khi thương lượng xong địa điểm để 30 thuộc hạ tập trung, ba chỉ huy sử giải thích lần lượt cho từng binh sĩ.

Cho đến khi hai trăm sáu mươi binh sĩ cởi bỏ áo khoác rồi được cung nhân xáo trộn dẫn vào vòng tròn màu đỏ vẽ ở giữa võ trường, Thích Cẩn không hề phát hiện Trần Kính Tông có liên lạc với chỉ huy sử của Vệ Sở khác.

Vòng tròn màu đỏ rất lớn, hai trăm sáu mươi binh sĩ từng lớp từng lớp chen chúc ở giữa, lại còn rất cao lớn, đứng san sát nhau, trong thời gian ngắn rất khó tìm thấy những Vệ Sở cùng đội khác.

Thời gian đã đến, tiếng trống vang lên, trận tỷ thí thứ ba chính thức bắt đầu!

Các binh sĩ theo bản năng tản ra trước, kéo dài khoảng cách của mình và những Vệ Sở khác.

Người xem trên đài cao đều có thể thấy rõ, có một nhóm binh sĩ xông qua đám người còn chưa động thủ, nhanh chóng tập trung ở phía đông nam của vòng tròn màu đỏ, vừa đúng ba mươi người.

Cao Đại Trán gầy yếu không chạy đi đâu cả, tiếng trống vừa vang lên, mấy binh sĩ của Vệ Sở khác ác ý nhìn hắn, dù sao ai cũng đều biết hắn là Cao Đại Tráng, Cao Đại Tráng đột nhiên che ngực hét lên, ngã xuống đất, lăn lộn đau đớn!

Mấy binh sĩ kia đang tay ra, chuẩn bị loại bỏ một người của Tả vệ Đại Hưng:...

Thế này là gan nhỏ sợ ngất đi, hay là tai nạn chết người?

Bất kể là gì, bọn họ đều im lặng rút tay.

Có một số binh sĩ vẻ mặt lo lắng chạy về phía tiếng hét, những binh sĩ xung quanh đoán được bọn họ là người của Tả vệ Đại Hưng, dù sao Cao Đại Tráng có thể đã xảy ra chuyện gì rồi, vào lúc này ai còn dám ngăn cản người của Tả vệ Đại Hưng?

Những binh sĩ không liên quan đứng ở chỗ cũ một lúc, rất nhanh chóng phản ứng được, nên rời khỏi nơi này trước, đi tìm các huynh đệ Vệ Sở của mình!

Tất cả mọi người đều chạy, những người ở lại trong trung tâm vòng tròn là ít nhất, nhưng thật ra cũng không ít, cuối cùng vây quanh Cao Đại Tráng từng lớp lại có 49 người, tính cả Cao Đại Tráng đang chạy, tổng cộng có 50 người.

Năm mươi người này, đều đến từ năm Vệ Sở đứng cuối trong tỷ thí võ nghệ lần trước, cũng là năm Vệ Sở đang bày trận cạnh nhau lần này, tức là Tả vệ Đại Hưng đứng cuối, Yến Sơn Tả Vệ đứng áp chót, Phủ Quân tiền vệ đứng thứ ba dưới lên, Võ Tương Hữu Vệ đứng thứ tư dưới lên và đứng thứ năm dưới lên Tế Dương Vệ.

Không có phù hiệu, Cảnh Thuận đế cũng không nhận ra bốn mươi chín người ngoài Cao Đại Tráng, nhưng ông đã sớm thấy ngay, vui mừng nói với Trần Đình Nghiệm: “Phò mã khi nào nào thì liên minh?”

Vừa nãy lúc nghỉ ngơi ông cũng để tâm động tĩnh của con rể, luôn ở bên Cao Đại Tráng và những người khác.

Trần Đình Nghiệm đoán: "Cách rất xa, có khả năng ngài ấy đã bí mật đưa mắt ra hiệu với bốn chỉ huy sử khác.”

Thái tử nói: "Cũng có thể là binh sĩ trong năm Vệ Sở truyền lời cho nhau, mọi người đều nhìn chằm chằm vào thống lĩnh, nhưng lại không để ý đến binh sĩ."

Trần Đình Nghiệm tán thành gật đầu: " Thái tử nói có lý."

Thái tử cười nói: "Những Vệ Sở khác cho dù liên minh, cũng phải thống nhất địa điểm tập hợp, Tả vệ Đại Hưng có Cao Đại Tráng, mọi người đều biết, tập trung càng thuận tiện!

Trong khi họ đang nói chuyện, Cao Đại Tráng và năm mươi người khác đã bắt đầu ra tay với những tản binh xung quanh!

Cho dù có mười Vệ Sở tập hợp lại rồi, nhưng làm sao có thể là đối thủ của “đại quân” năm mươi người?

Năm mươi người này giống như một cơn gió, quét sạch tất cả những tản binh đã đi qua ra khỏi vòng tròn, có một vài tản binh không cam tâm, lúc ra khỏi vòng tròn còn muốn kéo thêm một người “cùng chết”, nhưng so được với đối phương nhân lực quá nhiều, Cao Đại Tráng mỗi lần đều nhanh nhẹn ẩn nấp phía sau, khiến bọn họ chỉ có thể uỷ khuất mà “đi chết một mình”!

Trong vòng trong còn có một cơn gió khác, đó là ba mươi người của Cẩm Y Vệ, Tiền vệ Kim Ngô, Tả vệ Vũ Lâm!

Hai mươi sáu Chỉ huy sử đứng ở một góc bên ngoài vòng tròn, lúc mới bắt đầu sớm đã nhìn thấy kế sách liên minh của năm Chỉ huy sử Trần Kính Tông!

Một Chỉ huy sử định sẵn bị ra ngoài nói như thể đang xem kịch hay: "Vệ Sở của Lưu đại nhân, Thích đại nhân, Lục đại nhân ai cũng đều là binh sĩ tinh nhuệ, không biết hôm nay có thể cho hoàng thượng xem một màn lấy ít thắng nhiều không.”

Lưu Thủ đương nhiên phải khiêm tốn, nhìn Trần Kính Tông, vẻ mặt cay đắng nói: "Phò mã kế sách hay, hạng nhất năm nay sẽ giành được đây.”

Trần Kính Tông cười nói: “Đại nhân nói thế còn sớm quá, bên bọn ta đều là binh tôm tướng tép, tuy người đông, nhưng thắng bại vẫn chưa chắc.”

Lưu Thủ nhìn vào vòng tròn, lúc này, chỉ còn lại tám mươi binh sĩ, năm mươi bên trái, ba mươi bên phải, sắp giao chiến trực diện!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.