Từ khi Trần Kính Tông nói muốn tặng Hoa Dương lễ vật, hắn cũng không ngủ lại ở hậu viện nữa, cơm nước xong lại vòng trở lại tiền viện, cũng không biết đang bận rộn chuyện gì.
Hoa Dương thật sự muốn biết, sai tiểu nha hoàn đi theo hạ nhân hầu hạ ở tiền viện thăm dò nghe ngóng nhưng sắp đến mùng chín rồi, hai ba ngày ngắn ngủi mà thôi, nàng cần gì phải gấp gáp.
Buổi sáng hôm mùng tám, Ngô Nhuận của phủ Công chúa đích thân dẫn theo hai tiểu thái giám mang một cá rương vội vàng tới thỉnh an Công chúa, ở đó hai khắc đồng hồ rồi đi.
"Công chúa đợi Phò mã là tốt lắm rồi, khoảng thời gian kia Phò mã không trở về, ngài còn nhớ chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Phò mã."
Triều Vân vừa thu dọn chiếc rương vừa tức giận bất bình nói.
Cũng may Phò mã tự mình trở lại, nếu tiếp tục ở lại Vệ Sở, lễ vật của Công chúa cũng không tặng được, đó mới là không có lương tâm.
Hoa Dương chỉ cười.
Trần Kính Tông ở Vệ Sở là do tính cách của hắn mạnh mẽ, không nghe được nàng lấy Nam Khang ra nói chuyện, cũng không phải là Trần Kính Tông đắc tội nàng, như lời Trần Kính Tông nói, nàng là một Công chúa, cũng không đến nỗi keo kiệt đến mức không tặng hắn được một món lễ vật sinh thần.
Hơn nữa, lễ vật những ngày khác có thể không tặng, duy chỉ có sinh thần của Trần Kính Tông là nàng không có cách nào lạnh nhạt với hắn.
Chiếc rương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3373838/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.