Chương trước
Chương sau
Nếu Công chúa và lão Tứ ân ái thì nói một lần sẽ nhớ, không ân ái thì dù cho hàng năm đều nhắc nhở, cũng chỉ làm người ta thêm khó chịu. Tôn thị đã làm như vậy với thê tử của Lão đại và Lão tam.

Hoa Dương âm thầm cười trong lòng, kiếp trước khi nhắc nhở nàng bá mẫu còn khéo léo hơn bây giờ, vì sợ nàng sẽ không vui, kiếp này tình cảm mẹ chồng nàng dâu thân thiết hơn, lời nói ít bị gò bó hơn.

“Mẫu thân yên tâm, con tới nhà bếp bảo họ nấu một bát mì trường thọ, hơn nữa ta cũng sẽ nói cho Phò mã ý định của người, nếu chàng nghe được sẽ rất vui. "

Tôn thị khịt mũi: "Đừng nói với nó, để nó khỏi đắc ý, nếu không sẽ càng không thể thay đổi tính khí giống như con lừa của nó."

Khi màn đêm buông xuống, một tiếng huýt sáo cuối cùng cũng phát ra từ căn phòng phía tây.

Triều Vân đứng dưới mái hiên ngoài hành lang, nhìn Phò mã đang sải bước đi tới, tiến lên vài bước, hạ thấp giọng nói vừa than thở, vừa thương cảm: “Sao giờ người mới về, vì đợi người Công chúa đến cơm cũng không ăn.”

Trần Kính Tông ném cho nàng ấy con mồi trong tay, khi biết Hoa Dương đang ở trong nhị phòng, Trần Kính Tông bước đến bên cửa sổ nhị phòng, lên tiếng giải thích qua cánh cửa sổ được chạm khắc tinh tế đã đóng kín: “Thật ra ta đã về lâu rồi, nhưng bên suối có hai người quen, láng giềng đang giặt quần áo, sợ họ nhận ra nên tạm trốn vào gốc cây, không ngờ làm lỡ thời gian, bây giờ mới trở về.”

Hắn cũng không muốn làm nàng tức giận, lúc trước ở trên cây, hắn muốn giả làm quỷ dọa hai nữ nhân không tập trung giặt quần áo mà tán gẫu sôi nổi chạy mất.

Hoa Dương đang đọc sách, nghe thấy lời của hắn, nói: "Hiểu rồi, bảo nhà bếp nấu cơm đi, nhân lúc cơm nước còn chưa kịp chín thì đi tắm trước đi."

Giọng nói trong trẻo lười biếng, như Quan Âm ngồi trên đài sen khép hờ đôi mắt phân phó Thiên Đồng đi làm việc gì đó, hay như đàn én mùa xuân thì thầm bên tai, cào xé tâm can.

Trần Kính Tông tỉ mỉ hồi tưởng lại, dường như hắn không nghe thấy sự tức giận.

Nhà bếp gọi Triều Vân đến làm giúp mấy chuyện lặt vặt, Trần Kính Tông thành thục đến thủy phòng lấy nước, vốn đã về trễ, nếu hắn vọt vào phòng với dáng vẻ đầy bụi bặm, chắc chắn sẽ khiến Hoa Dương ghét bỏ.

Những sợi mì trường thọ đã được cán mỏng, chỉ cần đun trong nước sôi một lúc, Trần Kính Tông tắm rất nhanh, sau khi dùng khăn ướt lau qua và dội nước lạnh, trên người không còn chút mùi mồ hôi nào.



Anh cũng không để ý lắm, chỉ buộc lại mái tóc đã được sấy khô một nửa, mặc quần áo sạch rồi sải bước đi vào phòng.

Hoa Dương từ gian phòng thứ hai đi ra, nhìn hắn một cái, đi tới ngồi vào bàn ăn.

Trần Kính Tông nhìn vẻ mặt của nàng, dường như vẫn giống như trước đây.

Triều Nguyệt và Trân Nhi bê bữa tối lên.

Thời tiết lạnh ăn mì là chuyện bình thường, nhưng khi Trần Kính Tông cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy một quả trứng luộc vô cùng đẹp mắt ở giữa bát mì, bên trái là măng khô và rau, bên phải là mấy miếng thịt bò sốt mà trước đây hắn mua cho nàng. Thịt bò là hàng hiếm, trừ phi bò của nhà bên cạnh ngoài ý muốn chết đi, nếu không hoàn toàn không có cơ hội ăn được, hơn nữa thịt bò ít mỡ, ăn xong cũng không sợ béo.

Nhiều thịt như thế, lại còn bày biện như vậy…

Hoa Dương liếc hắn một cái nói: "Mẫu thân nói với ta, ngày mai là sinh nhật của ngươi, đây là mì trường thọ, mau ăn đi."

Ánh mắt Trần Kính Tông khẽ thay đổi, thăm dò nhìn sang: "Mẫu thân kêu nàng nấu mì cho ta, thì nàng nấu luôn sao?"

Hoa Dương: "Không thì sao, ta còn keo kiệt một bát mì trường thọ của ngươi sao?"

Trần Kính Tông mỉm cười, nhìn nàng đầy ẩn ý rồi bắt đầu ăn.

Hoa Dương nắm chặt đũa.

Đêm nay ở kiếp trước, hắn cũng nhìn nàng với đôi mắt đầy ẩn ý như vậy, khi đó Hoa Dương không hiểu, nhưng buổi tối hắn vội vàng chạy tới, vào thời khắc mấu chốt mặc cho nàng mắng mỏ, hắn vẫn quấn lấy nàng như sói đói đến giữa đêm.

Sau bữa tối, bên ngoài trời đã quá tối. Sau khi tất cả nha hoàn đều lui ra ngoài, căn phòng cũng chìm vào im lặng.



Trần Kính Tông ngựa quen đường cũ, đưa tay vào trong chăn của Hoa Dương trước, sau đó ngập ngừng chạm vào lưng của Hoa Dương, thấy Hoa Dương không đánh hay mắng mình, hắn càng to gan hơn.

Mắt không thấy, nhưng hơi thở của hắn khiến người nàng nóng như lửa đốt.

Hoa Dương quay đầu lại, cách đó không xa, trong hình dáng mơ hồ của ngăn kéo trong bàn trang điểm cất giấu một bình sứ nhỏ, trong bình sứ có hai viên Bích tử đan. Gần tối, nàng đã lấy lọ dược ra khỏi rương và đặt nó vào đó.

Kiếp trước, ngày sinh nhật cũng chính là ngày giỗ của hắn.

Hoa Dương không biết mình đã nghĩ gì khi hắn ngã xuống chiến trường, khi tim hắn thực sự ngừng đập.

Có lẽ những gì Trần Kính Tông nói là đúng, nàng là một nàng tiên nữ giáng trần, nàng sẽ không thể nhìn thấy sự đáng thương của người khác.

Hoa Dương đưa tay lên, gắt gao ôm lấy cổ hắn.

Khi Trần Kính Tông chuẩn bị hôn nàng thì nghe thấy nàng thì thầm vào tai mình: "Ngày mai là sinh nhật chàng, đêm nay chàng muốn là cái gì, ta đều thuận theo ý chàng." Trần Kính Tông dừng lại.

Hoa Dương kéo cổ hắn lại gần mình, chứng tỏ nàng không chỉ nói đùa.

Hơi thở Trần Kính Tông trở nên nặng nề, một lúc sau mới nghiêm túc hỏi: “Uống nhiều loại thuốc đó như vậy sẽ có hại cho sức khỏe chứ?”

Hoa Dương cảm nhận được thân thể căng như dây cung của hắn, cười nói: "Nếu không uống, vậy đi ngủ sớm một chút."

Trần Kính Tông: “...”

Đã đi đến bước này rồi, ai còn có thể ngủ được chứ? Cho dù lũ lụt có đến một lần nữa, hắn vẫn sẽ ngủ với nàng trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.