Chương trước
Chương sau
Tương Vương: “Sao bổn vương lại nghe nói lão thái thái vì ăn nhân sâm giả phải không? Ngươi đó, quá tiết kiệm rồi, nếu ngươi đưa thêm hai nhánh nhân sâm về hoặc là chào hỏi với bổn vương thì lão thái thái có thể uống nhân sâm ngàn năm rồi.”

Trần Đình Giám chắp tay: “Ý tốt của Vương gia, thảo dân xin nhận thay gia mẫu. Vương gia hạ giá quang lâm, vốn thảo dân nên bưng trà tiếp đãi, chỉ là thảo dân còn phải chép kinh cho gia mẫu nên nếu Vương gia không có việc gì khác thì thứ cho thảo dân không thể ở lại lâu.”

Đây là lệnh đuổi khách, Tương Vương lại lười biếng dựa vào lưng ghế, tay vuốt ghế rồi nói: “Hôm nay bổn vương đến đây còn muốn gặp cháu gái tốt của ta, nhân tiện chuyển chút tâm ý của Thái phi, vốn lão nhân gia cũng muốn đến, chỉ là tuổi cao nên thật sự không chịu được sự xóc nảy xe ngựa.”

Nói xong, ông ta lấy một hộp gấm dài từ trong ngực ra đặt lên bàn.

Trần Đình Giám thấy vậy, nói với Tứ tử: “Con đi mời công chúa đến.”

Trần Kính Tông lạnh lùng nhìn Tương Vương rồi lui ra ngoài.

Dường như Tương Vương mới có tâm trạng đánh giá các nhi tử của Trần Đình Giám, kinh ngạc nói: “Người vừa nãy là Phò mã sao?”

Trần Đình Giám: “Đúng vậy.”

Tương Vương cau mày chậc chậc hai tiếng, mặc dù ông ta không nói gì nhưng lại tỏ vẻ không tán thành mối hôn sự này, cảm thấy nhi tử của Trần gia không xứng với Công chúa Hoàng gia.

Trần Đình Giám vẫn cụp mắt đứng đó.

Khuôn mặt Trần Bá Tông vô cảm, Trần Hiếu Tông xưa nay thích cười, lúc này lại mím môi.

Tương Vương vẫn cười híp mắt, lặng lẽ thưởng thức sự chịu đựng của ba cha con Trần Đình Giám, Trạng nguyên thì sao, Các lão thì sao, vẫn phải kính trọng Phiên vương ông ta mà thôi.

Tứ Nghi đường.

Hoa Dương đang vẽ tranh trong thư phòng, mỗi ngày đều buồn bực ở hậu trạch, nàng cũng phải thay đổi cách để giết thời gian.

“Công chúa, Phò mã đến.”



Thấy Phò mã đột nhiên xuất hiện ở cửa, Triều Vân đứng bên cạnh nghiên mực vội vàng nhắc nhở.

Hoa Dương ngẩng đầu, nhìn Trần Kính Tông hỏi: “Tương Vương đi chưa?”

Vẻ mặt Trần Kính Tông vô cảm: “Vẫn chưa, nói muốn gặp cháu gái tốt của ông ta, còn tặng tâm ý của Thái phi.”

Hoa Dương chán ghét dừng bút.

Tương Vương và nàng đều từ một lão tổ tông, điều đó không sai, nhưng từ thời lão tổ tông đến đời nàng đã qua hơn hai trăm năm, quan hệ huyết thống hai bên đã phai nhạt từ lâu, ai là cháu gái tốt của ông ta chứ?

Nếu Tương Vương là người tốt thì Hoa Dương kính gọi ông ta một tiếng Vương thúc cũng không có gì, nhưng Tương Vương này…

“Chỉ nói ta đang vẽ tranh, không rảnh gặp ông ta.”

Phiên vương thì sao, cũng không bằng nàng là Công chúa lớn của thánh thượng.

Lần đầu tiên Trần Kính Tông cảm thấy tính tình kiêu ngạo không coi ai ra gì này của nàng vẫn rất đáng yêu.

Khó trách lão mẫu thân cũng thích nàng, có lẽ lúc Hoa Dương ghét ông ta thì người nhà cũng đều có tâm trạng xem kịch của ông ta bây giờ.

“Không tìm cớ khác à?” Trần Kính Tông hỏi.

Hoa Dương tiếp tục vẽ hoa mẫu đơn của mình, lơ đãng nói: “Tùy ngươi.”

Trần Kính Tông lập tức rời đi.

Đàm Viễn đường, Tương Vương tiếp tục nói ra những lời vô cùng vô lễ nhưng lại khiến người ta không có cách nào lấy ra để cáo trạng trước mặt Cảnh Thuận Đế, đáng tiếc cho dù ông ta khiêu khích thế nào thì vẻ mặt ba cha con Trần Đình Giám trước sau đều lạnh nhạt như gió thoảng bên tai, quả thực vô vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.