Giọng nói của Triều Vân cắt ngang cuộc trò chuyện của phu thê hai người, Hoa Dương mỉm cười, đi ra ngoài tiếp đón bà bà.
Trần Kính Tông lắc đầu, tiếp tục ngồi dựa vào giường.
Tôn thị đi theo Công chúa vào phòng, nhìn thấy thái độ của hắn thì trong lòng nhất thời cảm thấy ghét bỏ, trước mặt người nhà mình bất chấp tất cả cũng không sao, nhưng ở bên cạnh Công chúa sao có thể bất cẩn như vậy?
“Mẫu thân cũng đừng trách Phò mã vô lễ, hắn vừa mới ra ngoài một thời gian dài nên hai chân tê rần không đi nổi.” Hoa Dương đỡ bà bà ngồi xuống, trịnh trọng nói.
Trần Kính Tông: “...”
Hắn chỉ phân tích về lão gia tử cho nàng, cũng không phải là nói xấu ông, thế mà nàng lại bán đứng hắn như vậy?
Tôn thị nhìn sang, thấy vành tai nhi tử hơi ửng đỏ, bà thầm nghĩ cũng may da nhi tử không dày đến mức vô phương cứu chữa.
“Mặc kệ hắn, ta ở đây để kể cho con nghe về chuyện Đông viện.” Tôn thị vờ như nhi tử mình không tồn tại, nhắc tới án tử của Trần Kế Tông.
Hoa Dương: “Hắn ta xứng đáng phải chịu những gì mà mình gây ra, nhưng nhị thúc rất đáng thương, kẻ đầu bạc lại tiễn người đầu xanh, phụ thân vì đại nghĩa diệt thân, nhất định ông cũng không dễ chịu."
Tôn thị: “Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm phụ thân, mặc kệ nhi tử có xảy ra chuyện gì thì đó cũng là trách nhiệm mà người làm phụ thân và bá phụ nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3363519/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.