🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Năm đó, khi công công chết mang theo trên lưng mình đệ nhị tội danh, đó là túng thân phạm pháp.

Trên hồ sơ viết, Trần Kế Tông là một kẻ ăn chơi trác táng, ỷ vào trưởng bối làm quan trong triều nên làm một thế hệ hoành hành ngang ngược, tác oai tác oái ở Thạch Kiều trấn. Hắn ta muốn bắt nạt ai thì bắt nạt, nháo đến như vậy nhưng phần lớn bá tánh đều chỉ có thể yên lặng nén giận, nháo lớn hơn nữa, hắn ta lại lấy một cây bút bạc ra, lập tức thành công chặn những lời khinh khi của bá tánh. Hầu hết bá tánh đều cố kỵ hắn ta là tôn tử duy nhất của Trần Các lão, họ nghĩ ông cũng sẽ che chở hắn ta nên dù có oan ức cũng không dám kiện cáo, sợ phải hứng chịu hành động trả thù của Trần gia.

Sau khi công công chết, đệ đệ hạ chỉ tịch biên tài sản Trần gia, bá tánh trấn phụ cận thấy ngay cả Cẩm Y Vệ cũng đến rồi thì đoán Trần gia sắp sụp đổ, họ lập tức sôi nổi kiện cáo các oan tình năm xưa lên trên.

Tất cả mọi chuyện đều là do Trần Kế Tông làm nhưng hắn ta thì tính là cái gì chứ? Bé nhỏ đến không đáng kể nên tội danh đương nhiên được trút lên đầu công công.

Tuy nhiên, trong những năm Trần Kế Tông thường xuyên vi phạm pháp lệnh lại đúng vào thời điểm mấu chốt công công được thăng chức làm ra cải cách đao to búa lớn trên triều đình, chuyện lớn chuyện bé trên cả nước ít nhiều đều đang chờ ông xử lý, trong nhà Trần Đình Thực yếu đuối và Tề thị ngang ngược đều giấu giếm việc làm của nhi tử bọn họ xuống thì làm sao công công biết được?

Bây giờ công công đang ở Thạch Kiều trấn, Hoa Dương cũng biết năm ngoái Trần Kế Tông đã phạm phải một cọc án tử, chỉ cần hộ nhân bị hại kia dám đến để cáo trạng thì ông còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?

Nếu không phải còn đang ở trong tang kỳ nên không tiện ra cửa thì Hoa Dương đã sớm hành động.

Tuy nhiên, lo lắng của Trần Kính Tông cũng có đạo lý, Trần Kế Tông là một đại nam nhân cao lớn cường tráng, nếu như hắn ta thật sự trốn trong hoa viên sau đó nhào ra thì nàng, Triều Vân và thêm cả Triều Nguyệt cũng không phải đối thủ của hắn ta.

"Mấy tháng nay chàng đừng vào núi."

Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông nói, tường viện Trần gia không cao, hắn có thể trèo qua trèo lại thì người khác cũng có thể.

Trần Kính Tông gật đầu: "Ta đã nói với lão gia tử để hộ vệ tăng cường tuần tra, bảo đảm thời thời khắc khắc bên người chúng ta đều có người nhìn chằm chằm."

Hoa Dương thầm nghĩ, mặc kệ bên ngoài có hộ vệ hay không, chỉ cần Trần Kính Tông không rời khỏi Tứ Nghi đường thì nàng lập tức không sợ gì cả.



Suy nghĩ vừa nảy ra khiến Hoa Dương hài lòng nhéo nhéo cánh tay rắn chắc hữu lực của hắn.

Võ phu không tệ nha, nếu đổi thành Trạng nguyên lang hoặc Thám hoa lang, nếu thật sự có kẻ xấu tới thì chưa chắc có thể đánh thắng hai huynh đệ kia.

Trần Kính Tông: "..."

Có phải bởi vì nàng đột nhiên phát hiện hắn có thể giúp nàng chắn sâu, cõng nàng lên núi, ngăn cản kẻ xấu các loại nên gần đây vẻ mặt của nàng mới ôn hòa với hắn một chút không?

.

Ngày hôm sau, Trần Kính Tông tuần tra trước sau Tứ Nghi đường một phen, hắn còn nghĩ cách cài bẫy rập để phòng ngừa người từ bên ngoài tiến vào mà không phát hiện ra.

Lúc này, bên ngoài đại môn Trần trạch bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc lớn của một nữ nhân, trong miệng kêu oan ức, cầu xin lão gia tử làm chủ thay nàng ấy.

Trần Kính Tông lập tức trở về Tứ Nghi đường.

Hoa Dương cũng nghe thấy, phu thê hai người tình cờ gặp nhau ở trước cổng Tứ Nghi đường.

Trần Kính Tông: "Nàng cũng muốn đến xem sao?"

Hoa Dương gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.