🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
La Ngọc Yến thật sự rất tò mò, vừa đỡ bụng vừa bước lên vài bước theo trượng phu, cúi người nhìn xuống, trong nháy mắt vàng bạc, ngọc bích và một chồng ngân phiếu làm lóa mắt nàng ta.

Trên ngân phiếu có dấu hiệu riêng, các đồ như ngọc bích cũng có thể đối chiếu với những mục trong sổ sách.

Như vậy, tội danh một mình Tề thị nhận hối lộ đã được chứng thực!

Trần Đình Giám không cần cho nhị đệ mặt mũi gì nữa, ông bình tĩnh phân phó hộ vệ: "Áp giải tất cả quản sự, hạ nhân của Đông viện đến phòng củi, Bá Tông, ngươi đi thẩm vấn bọn họ, phải tìm ra hết bè phái của Tề thị."

Trước đây Trần Bá Tông từng làm một viên quan nhỏ ở Kinh Thành, để hắn ta thẩm vấn rất thích hợp.

Sau khi Trần Bá Tông rời đi, Trần Đình Giám nhìn đệ đệ ruột quỳ gối trước mặt mình, liên tục nhận tội, hốc mắt ông đỏ lên, Trần Đình Giám bỗng đứng dậy, ông phất vạt áo rồi quỳ xuống trước mặt ông ta.

Trần Đình Thực ngây người!

Trần Hiếu Tông tiến lên đỡ phụ thân dậy.

Trần Đình Giám vẫy tay với hắn ta, cũng không cho người khác đến đỡ mình, ông nhìn đệ đệ rơi lệ: "Phụ thân chúng ta mất sớm, đều nói huynh trưởng như phụ thân, ta lại chỉ quan tâm đến việc học của mình, không hề quan tâm đến ngươi. Ta rời quê nhà làm quan, giao mẫu thân cho ngươi chăm sóc suốt ba mươi năm nay. Nhị đệ, nói về tận hiếu với mẫu thân, ta kém xa ngươi, nếu ta có thể chăm sóc mẫu thân nhiều hơn, mẫu thân cũng sẽ không..."

"Đại ca, huynh đừng nói như vậy, đều là do năm đó ta bị dung mạo của bà ta quyến rũ, bỏ ngoài tai lời phản đối của mẫu thân để cưới bà ta vào nhà, bà ta chính là mối tai họa!"

Trần Đình Thực nghẹn ngào ôm lấy huynh trưởng, ông ta không dám trách tội chính mình nữa, phát tiết tất cả căm hận lên người Tề thị!

Tề thị đã cam chịu số phận, nghe thấy trượng phu xưa nay chỉ biết lấy lòng mình, thế nhưng lại nói ra được những lời như vậy, bà ta bỗng cười, từ cười nhỏ dần biến thành cười to, cười đến mức khóe mắt rơi lệ: "Bị dung mạo của ta quyến rũ? Đúng, là ta dựa vào dung mạo để gả cho ngươi, nhưng ngươi không lợi dụng điều đó sao? Ta chưa cho ngươi ngủ với ta, hay là chưa sinh con cho ngươi? Nói như là cưới ta, ngươi phải chịu rất nhiều thiệt thòi vậy đó. Ngươi cũng không nhìn lại bản thân xem, huynh ruột thi Trạng Nguyên làm quan lớn, ngươi chỉ biết vùi đầu vào trồng trọt, đến cả tú tài cũng không thi đỗ. Nếu không phải Trần gia có địa vị, ta có thể coi trọng ngươi sao?"

Hai huynh đệ Trần Đình Giám đang ôm nhau khóc rống, như một câu chuyện tình thâm được mọi người ca tụng, thì câu mắng này của Tề thị khiến không khí trong từ đường bỗng thay đổi.

Tôn thị nháy mắt với nha hoàn.



Hai nha hoàn tiến lên, dùng vải bố bịt miệng Tề thị lại.

Tề thị phản kháng, bà ta tuyệt vọng nhìn về phía nhi tử duy nhất của mình là Trần Kế Tông.

Tề thị làm việc thận trọng, nhận được hơn hai mươi ngàn lượng tiền biếu, bà ta giấu giếm cả nhi tử ruột, bởi vì bà ta biết nhi tử của bà ta quần là áo lụa, dễ gặp phải thị phi vì tiền.

Bây giờ đại phòng muốn trừng phạt bà ta, cuối cùng Tề thị cũng thấy sợ, sợ rằng bà ta không sống được nữa.

Trần Kế Tông thân thiết với mẫu thân từ nhỏ, hắn ta biết chuyện mẫu thân mình tham ô không thể chối cãi được. Lúc này, hắn ta khóc lóc đi đến bên cạnh Trần Đình Giám, liên tục dập đầu: "Bá phụ, mẫu thân ta không nên nổi lòng tham, lại càng không nên hoán đổi nhân sâm của tổ mẫu, mẫu thân của ta có tội, người dùng gia pháp gì cũng được, chỉ cần người đừng báo quan, xin người hãy nể mặt người cháu là ta cho bà ấy chút thể diện!"

Trần Đình Thực khinh bỉ nhi tử: "Bà ta thì có thể diện gì chứ, bà ta hại chết tổ mẫu ngươi, vậy mà ngươi còn bao che cho bà ta!"

Trần Đình Giám đỡ Trần Đình Thực đứng lên, ông nhìn cháu trai nói: "Nếu bà ta phạm tội khác, ta có thể không truy cứu, nhưng bà ta lại nhận hối lộ, trước thì coi thường quốc pháp, sau thì bất hiếu với tổ mẫu ngươi, về công về tư, ta không thể tha thứ được."

Nói xong, Trần Đình Giám nhìn Hoa Dương vẫn ngồi yên ổn trên ghế, ông chắp tay nói: "Công chúa minh giám, đợi thần điều tra ra hết đồng bọn của Tề thị, thần sẽ bẩm báo từ đầu chí cuối chuyện này với Hoàng Thượng, mọi tội danh để Hoàng Thượng quyết định."

Trần Kế Tông đang hết hy vọng, nghe vậy thì mắt sáng lên, quỳ xuống trước mặt Hoa Dương: "Công chúa, cầu xin người..."

Trần Kính Tông dứt khoát kéo vạt áo hắn ta lên, mặt hắn lạnh tanh nói với hộ vệ: "Dẫn đi."

Mặt hàng này không có tư cách lọt vào mắt và tai của nàng.

Hộ vệ áp giải Trần Kế Tông và Tề thị rời đi.

Từ đường yên tĩnh lại, vẻ mặt của Hoa Dương dịu đi, nàng hành lễ với Trần Đình Giám, nói: "Phụ thân xử lý công bằng, con dâu khâm phục, người yên tâm, con dâu sẽ viết một bức thư cho phụ hoàng, nói rõ chuyện Tề thị tham ô không liên quan đến người, tất cả đều là bà ta to gan lớn mật tự hành động, phụ hoàng anh minh, chắc chắn sẽ có thể thông cảm cho sự bất đắc dĩ của người."

Phụ hoàng háo sắc thì háo sắc, nhưng từ trước đến nay luôn đối xử khoan dung với các quan thần, chẳng những sẽ không giận chó đánh mèo với công công, có lẽ còn khen ngợi công công liêm minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.