Chương trước
Chương sau
Trần Bá Tông chặn ở trước mặt Tứ đệ, mắt nhìn Tề thị vẫn luôn trốn ở sau lưng thúc phụ, hắn cũng lên tiếng với giọng điệu lạnh lùng: “Nhị thúc có biết, hai cây nhân sâm phụ thân gửi về năm ngoái đều bị Tề thị bán đi với giá cao, rồi bà ta lại lừa gạt lấy rễ cây thương lục đi sắc thuốc cho tổ mẫu không?"

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, nó giống như một tiếng sét đánh ầm ầm vào trên người Trần Đình Thực!

Hai cây nhân sâm kia…

Trần Đình Thực nhớ kỹ chứ, ông ta nhớ là vì hiếu kính mẫu thân, nên mỗi lần thê tử đều tự mình xuống bếp thay mẫu thân sắc thuốc, nói là sợ đầu bếp nữ tay chân vụng về chà đạp đồ tốt mà đại ca đưa tới.

“Nói hươu nói vượn, các ngươi có chứng cứ gì!”

Nhìn thấy phụ thân vậy mà dao động, vậy mà thật sự nghi ngờ người trong nhà, Trần Kế Tông chạy tới, một tay đỡ lấy mẫu thân đang lảo đảo sắp ngã, một tay thì chỉ vào hai huynh đệ của đại phòng mà quát, dường như nếu giọng của hắn ta lớn hơn, thì một nhà bọn hắn sẽ có lý hơn.

“Là thật là hay giả, chờ phụ thân trở về, tự ông sẽ tra xét rõ ràng.”

Trần Hiếu Tông cầm sổ sách đi tới, đứng thành một hàng với huynh đệ nhà mình, nhìn chằm chằm vào đám người Đông viện.

Tề thị nhìn thấy sổ sách quen thuộc kia, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng mất, con mắt bà ta đảo một vòng, yếu ớt ngã xuống.

“Mẫu thân!" Trần Kế Tông vội vàng ôm lấy mẫu thân.

Trần Hiếu Tông giơ sổ sách cao lên: “Thứ vừa rồi bà ta tìm tới tìm lui, chính là cái này.”

Trần Đình Thực nhìn thấy sổ sách, lại liên tưởng đến biểu hiện trước đó của thê tử, còn có điều gì không hiểu nữa?



Cho nên, những gì nhóm tôn tử nói đều là thật, vậy mà Tề thị lại tham lam cây nhân sâm già của đại ca, làm trễ nãi chuyện chữa bệnh của mẫu thân ư?

Trong đầu hiện lên khuôn mặt vì bệnh mà gầy gò khô quắt của mẫu thân già yếu, đủ loại cảm xúc hoang đường và hối hận kéo tới như thác lũ, Trần Đình Thực đau khổ ôm đầu, gào khan hai tiếng, rồi bỗng nhiên quay người, một tay túm lấy thê tử đang hôn mê trong ngực nhi tử mình, tay trái của ông ta nắm chặt cổ áo của Tề thị, tay phải giơ lên thật cao, sau khi dừng lại một chút, ông ta dùng tay tát một cái “bốp"!

Thê tử xem thường ông ta cũng không sao, bắt nạt ông ta mềm yếu cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần bà ta cũng không nên bắt nạt mẫu thân của ông ta!

Cơn đau nhức dữ dội trên mặt khiến Tề thị tỉnh lại từ trong hôn mê, bà ta mịt mờ mở to mắt, trước mặt chính là người trượng phu rất ngoan ngoãn hèn yếu kia của nhà mình.

Một phụ nhân bốn mươi tuổi, bề ngoài vẫn rất mỹ lệ, búi tóc rơi ra làm mái tóc đen lộn xộn rủ xuống.

Trần Đình Thực còn muốn tát bà ta thêm một bàn tay, trong mắt lại lóe lên nỗi đau khổ, đột nhiên thay đổi phương hướng, cho chính mình một đòn thật nặng!

Trách ông ta, trách ông ta không biết tự lượng sức mình!

Tề thị run rẩy theo tay ông ta mà ngã xuống đất, nằm sấp trên mặt đất, khóe miệng từ từ chảy ra một ít máu.

Trên mặt của bà ta dính đầy bùn, nước bùn và máu tươi trộn lẫn vào nhau, vừa nhếch nhác lại vừa khốn khổ.

“Mẫu thân!”

Trần Kế Tông nhào tới, bảo vệ ở trước mặt mẫu thân, mắng to người phụ thân ruột thịt dám ra tay với mẫu thân mình: “Người ta nói hai câu phụ thân lập tức tin, rốt cuộc thì ai mới là người nhà của ngươi? Có phải là nếu như bọn hắn nói ta trộm bạc, ngươi cũng muốn đánh ta hay không?”

Nói xong, hắn ta căm hận trừng mắt về phía ba huynh đệ ở nhà lớn.



Ba huynh đệ không thèm quan tâm.

Trần Đình Thực tin ai hơn?

Ánh mắt lướt qua Tề thị không dám ngẩng đầu lên, Trần Đình Thực ngã ngồi trên mặt đất, đấm ngực gào khóc: “Nương, nhi tử có lỗi với người!”

Tiếng khóc đau đến xé lòng truyền ra rất rất xa, làm cho đám láng giềng ở gần Trần trạch cũng tới tấp dừng lại công việc trong tay, chạy ra cửa nhìn quanh hướng bên này.

“Được rồi, về nhà trước, đừng ở bên ngoài mất mặt.”

Tôn thị đứng ở ngoài quan sát rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói.

Trần Đình Thực vẫn đang khóc, Trần Kế Tông ôm lấy mẫu thân sắp mất đi nửa cái mạng, nước mắt nước mũi cũng chảy xuống, lớn tiếng la hét một nhà bá phụ ỷ thế bắt nạt người khác: “Thật không công bằng mà! Các ngươi ăn ngon mặc sướng ở kinh thành, đều do một nhà chúng ta hiếu kính lão thái thái nhiều năm như vậy, kết quả các ngươi vừa về đến, đủ loại sỉ nhục đều phải đẩy lên trên người chúng ta!”

Tôn thị hờ hững nhìn hắn ta gào thét, những chuyện cáo buộc dưới ánh mặt trời này, cũng không phải ai có thể chơi xấu ai thì có thể thắng.

Bà dặn dò các con: “Lão đại và lão tam, đi đỡ nhị thúc các ngươi dậy.”

“Lão tứ đi bộ nhanh, ngươi về trước đi, gọi bọn hộ vệ vây quanh trong nhà, trước khi tra ra mọi chuyện, mỗi một người hay mỗi một cái rương cũng không được phép rời khỏi cửa lớn của Trần gia.”

Tề thị tham ô nhiều như vậy, coi như Trần Đình Thực bị bà ta đánh lừa, thì nhất định trong đám người hầu và quản sự ở tổ trạch có đồng lõa của Tề thị, hoặc là che giấu thay bà ta, hoặc là giúp bà ta phi tang.

Chỉ chút chuyện này, không cần trượng phu ra mặt, bà và nhóm nhi tử cũng có thể điều tra rõ ràng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.