Lưu Thiết quan sát nhiều vòng thấy những người bên trong chỉ là những người già yếu, không có khả năng chóng chịu và chống trả, chỉ có cô y tá này là trong coi.
" Cô mau ăn đi cho đỡ đói" Lưu Thiết từng bước tiến lại gần, đưa chô cô một hộp mì nóng.
Mùi vị của mì làm cô y tá không thể kìm chế được, cô nhanh chóng lấy húp vội từng đũa một.
" Cô …cô ăn chậm thôi, không sợ nóng à" Lưu Thiết ra tay ngăn cảng cái háo ăn của y tá
Cô gái từng muốn mút mì lên gương mặt cô đầm đìa nước mắt.
[ Thời tận thế là vậy, dù giàu có tới đâu khi ở đối mặt với tận thế thì chỉ là những con người cầu sự sống, thức ăn trân quý hơn vàng, một hạt cơm cũng tương đương với hạt ngọc]
Một lúc sau mọi người đã ăn uống no nê, họ bắt đầu lại chổ Lưu Thiết. Cô gái cũng vậy, mọi người cùng đồng thanh " cảm ơn, đã cứu giúp chúng tôi" mọi người điều cúi gần mặt nghiên mình cảm ơn bọn Lưu Thiết, Lưu Thiết và mọi người dựt mình vooii đỡ tay những cụ già.
Trong số những người được Lưu Thiết cứu giúp nói " cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi, nhưng các cậu là…ai? Không lẽ các câu là người của căn cứ Cự Hùng? "
Tự nhiên một sự yên tĩnh khó nói xuất hiện làm căn phòng trở nên im lặng tức thời. A Cương nhìn mọi người muốn phá tan đi sự im lặng kì lạ này, nhưng chưa kịp nói đã được Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-ton-o-thoi-tan-the-cung-he-thong-cho-ma/3599350/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.